So với Lâm Dật Dương tham gia khoa khảo là một chuyện, chuyện lớn nhất trong thôn thuộc về chuyện cưới hỏi của tiểu nữ nhi Tần gia.
Này vốn chỉ là việc nhỏ, nhưng cố tình cầu hôn chính là bà mối Vương, nói đúng hơn là việc hôn nhân của Thẩm gia.
“Tần tẩu tử, Tiểu Muội nhà ngươi chính là vừa xinh đẹp vừa thông minh, phạm vi mười dặm không ai không khen ngợi!” Bà mối Vương ném khăn cười.
Sau đó ngắm phương hướng Từ gia liếc mắt một cái, rất là ghét bỏ mà nói: “Không giống ai đó, không nhận thức thời vụ. Cho rằng mình nhiều giá trị lắm, bạch bạch bỏ qua hôn duyên tốt thế này!”
Ở bà ta xem ra, Từ gia là cố ý muốn nâng giá trị con người lên, cho rằng Thẩm gia sẽ đến cầu các nàng, kết quả kiều quá mức. Cái này thì tốt rồi, Thẩm gia đã coi trọng người khác là Tần Tiểu Muội.
Tần Tú Tú vừa lòng nhìn nhân duyên do chính tay mình thúc đẩy.
Khi xuyên qua, chuyện nàng ta nghĩ tới sau chuyện thứ nhất là kiếm tiền như thế nào. Lúc ấy, nàng ta thiết kế rất nhiều loại quần áo hiện đại, đặc biệt là váy ngắn mùa hè mát mẻ lại thoải mái, ý đồ làm mọi người tiếp thu, lại có thể một đêm phất nhanh.
Không nghĩ tới, nông thôn cổ đại này thật bảo thủ, tư tưởng mọi người cũng không phải nàng ta một người có thể kiểm soát. Ở người khác xem ra, thiết kế của nàng ta chính là phục sức nữ tử thanh lâu mặc, quá đồi phong bại tục.
Kiếm tiền không được, Tần Tú Tú chậm rãi thu tâm, bắt đầu dốc lòng giáo dưỡng muội muội nhỏ hơn nàng ta vài tuổi. Tiểu nha đầu này vốn dĩ lớn lên ngoan ngoãn, dưới ảnh hưởng của nàng ta trở nên nghịch ngợm hoạt bát.
Biết được đại nhi tử Thẩm gia tuyển thân, lập tức thiết kế một vở diễn làm Tần Tiểu Muội cùng đại nhi tử Thẩm gia quen biết.
Hiện tại, nhìn đến bà mối Vương cầu hôn, nàng ta cũng coi như được như ước nguyện.
Tần Tú Tú theo tầm mắt bà mối Vương, cũng nhìn về phía bên kia. Cười khẽ: “Đúng vậy. Làm người muốn hiểu đủ thấy đủ, ánh mắt đừng quá thiển cận. Tiểu Muội, chúc mừng muội, về sau liền có thể đến Thẩm gia hưởng phúc.”
Nàng ta ảo não Từ Như Ý rõ ràng đã từ bỏ Lâm Dật Dương, tại sao đảo mắt lại nghĩ thông suốt? Làm hại vất vả trước kia của nàng ta đều uổng phí! Hiện tại, khiến cho các cô nhìn xem, Tiểu Muội nhà mình gả đến Thẩm gia, về sau chính là ngày tháng tốt nhất.
Từ mẫu đóng cửa lại, không đi nghe bọn họ nghị luận. Nữ nhi nói đúng, nhà mình nghèo, gả qua đó chính là trèo cao, giới hạn nơi chốn. Không bằng kiếm nhiều chút của cải, tìm cái môn đăng hộ đối.
Thẩm gia có tiền, tự nhiên cũng ngạo khí, Tần Tiểu Muội qua đó chưa chắc là có thể hưởng phúc.
Từ Như Ý một chút cũng không thèm để ý, hiện tại cô ngoại trừ công lược nam chủ, một lòng đều muốn là làm sao thay đổi hiện trạng, làm trong nhà giàu có lên.
Sau khi ngâm những quả mơ đó còn cần chút thời gian, rượu nho thật ra đã có thể lấy ra bán.
Trước tiên đổ vào một ống trúc, đưa cho Lâm gia.
“Lâm đại ca, đây là lúc trước huynh giúp ta hái nho xuống, rượu đã ủ xong, huynh nếm thử xem.”
Lâm Dật Dương tiếp nhận, hắn đem ống trúc để sát vào chóp mũi, hương rượu liền bay vào. Hỗn hợp mùi thơm vị nho ngọt ngào ngạt, làm người ta nuốt thẳng nước miếng.
“Muội tử Từ gia, này thật là làm từ nho sao?”
Hắn có nghe nói có thể đem một ít trái cây để vào trong rượu, sau khi trải qua ngâm biến thành rượu vị quả, nho này rất dễ thối rữa, chưa từng có người nào thử qua. Không biết nó thế nhưng thật sự ủ được rượu.
“Đương nhiên. Lâm đại ca, mau nếm thử xem, hương vị thế nào?”
“Được rồi.” Lâm Dật Dương đầu tiên thật cẩn thận lướt qua một ngụm, phát hiện vô cùng ngon miệng, lúc này mới lại uống.
Thời này chỉ có rượu trắng, hơn nữa cũng không mạnh giống như bây giờ. Nguyên nhân bởi vì công cụ linh tinh đơn sơ, nó càng giống rượu gạo chúng ta uống hiện tại.
Bởi vậy, lần đầu tiên uống rượu hương thuần vị nho lại còn mạnh, làm Lâm Dật Dương vui sướng không thôi.