Từ Như Ý vào nhà, cầm bao tải trùm trên đầu hắn, kêu lên: “Người đâu, có trộm!”
Người trong thôn nghe được tiếng gào, đều vội vã đuổi đến. Các nam nhân chạy nhanh, lấy gậy gỗ từ trong nhà ra, liều mạng đánh Liêu Đại Hải.
Hiện tại xung quanh thôn đều biết, bọn họ trở nên giàu có, không ngờ còn có trộm mò tới. Đối với loại này, không có khả năng thủ hạ lưu tình, chỉ có đánh cho hắn sợ, mới không dám đến nữa!
Liêu Đại Hải ở bên trong gào thét: “Yamete (đừng mà), yamete (dừng lại)……”
“Tác giả ngốc lại đang bán manh ←_←”
Nghe được giọng hắn ta, mọi người đem bao tải bỏ ra thì thấy.
“Ai da, đây không phải Liêu công tử sao? Thất kính thất kính!”
“Liêu công tử, hiểu lầm hiểu lầm, thật là ngại quá.” Mọi người ném gậy trong tay xuống, nhanh chóng xin lỗi.
Liêu Đại Hải bị đánh đến nỗi hơi thở thoi thóp, khi mọi người đỡ hắn ta đứng dậy, phẫn nộ quát: “Ngươi, ngươi con mẹ nó đánh sai thì có thể, nhưng đừng cười vui vẻ đến như vậy được không!”
“Cái kia, thật xin lỗi”
Các nam nhân đã sớm xem hắn ta không vừa mắt, hiện tại phát hiện người bị đánh chính là hắn ta, tự nhiên hưng phấn không thôi. Nhưng sợ bị hắn ghi hận, nên nhanh dừng lại.
Liêu Đại Hải được đem đi dưỡng thương, lúc còn nằm ở trên giường, Từ Như Ý tới.
Vừa thấy cô, Liêu Đại Hải vội vàng mang mặt ủy khuất. “Từ cô nương, cô nương xem, đều bởi vì cô nương ta mới thành như vậy.”
Hừ, nữ nhân chỉ cần có áy náy với hắn ta, lập tức sẽ mềm lòng. Để cô ở tại bên giường chăm sóc mình, thường xuyên qua lại như thế, chẳng phải là sẽ có cảm tình?
“Nha, phải không?” Từ Như Ý nhẹ nhàng bâng quơ trả về một câu.
“Đúng vậy, thiếu chút nữa đã bị chặt đứt.”
“Thật đúng là đáng tiếc.”
“Hả? Đáng tiếc cái gì?”
Từ Như Ý nhìn nhìn khắp nơi, nhặt lên một cái gậy gỗ phế thải bên cạnh, “Đáng tiếc không đánh gãy, không bằng để cho ta giúp ngươi một lần.”
“Từ cô nương, cô, cô nương muốn làm gì?”
“Đánh ngươi. Đánh gãy chân của ngươi.” Từ Như Ý trả lời dứt khoát lưu loát.
“Cô nương……” Liêu Đại Hải hoảng sợ muôn dạng, không ngừng co người hướng tới đầu giường. “Yamete (đừng mà)! Vì sao chứ, ta nơi nào chọc cô nương không vui vẻ?”
“Lớn lên quá xấu, nhìn phiền lòng.” Từ Như Ý đến lý do cũng lười nghĩ.
Cô quơ gậy gỗ, đánh Liêu Đại Hải một cú hết sức. Liêu Đại Hải mới bị thương, nửa điểm sức lực phản kháng cũng không có, rất mau liền hôn mê.
Chờ thời điểm Liêu Đại Hải tỉnh lại, phát hiện cả người mình đều đau. Muốn đứng lên, phát hiện chân đã bị đánh gãy!
Hắn ta hận đến nghiến răng nghiến lợi: Các ngươi dám đối với ta như vậy, Liêu Đại Hải ta nhất định sẽ trả thù!
Hắn ta chính là vẫn duy trì quan hệ hợp tác lâu dài với thanh lâu. Thanh lâu cổ đại đồng thời cũng là một nơi có thể đạt được lượng lớn mạng lưới tình báo, cho nên có nhiều dính líu đến hắc bạch lưỡng đạo.
Những người này chọc hắn ta, một người cũng sẽ không bỏ qua! Liêu Đại Hải thề, sẽ hủy diệt toàn bộ thôn!
Đến lúc đó, già thì trực tiếp giết ném vào bãi tha ma làm thức ăn cho sói, nam nhân bắt đi làm việc nặng! Nữ tử mười tuổi trở lên tất cả đều bán vào thanh lâu, tiểu hài tử còn lại thì bán cho gia đình giàu có làm lao động nhỏ tuổi, còn muốn tìm gia đình tâm địa độc ác nhất, để cho bọn họ chịu tội cả đời!!
Cuối cùng, hắn suy nghĩ thật nhiều ngày về Từ Như Ý, không thể tiện nghi hơn cho cô. Trước tiên tự bản thân hắn ta tra tấn, lại đưa cho ác bá thị trấn trên chơi.
Nghĩ như vậy, Liêu Đại Hải rốt cuộc mới dễ chịu một chút.
Trong lúc này, hắn ta không có cách nhúc nhích, thế nhưng chỉ có một người là Tần Tú Tú đưa thức ăn tới, đây cũng làm hắn ta phẫn nộ không thôi.
“Liêu công tử, công tử, thương thế của công tử, sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy? ( ⊙-⊙)” Tần Tú Tú kinh ngạc.
Liêu Đại Hải không muốn nhắc lại, nhìn khuôn mặt Tần Tú Tú thanh lệ, trong lòng cười lạnh.
Hừ, cũng coi như ngươi còn có lương tâm, lớn lên cũng cũng không tệ lắm. Đến lúc đó bán người vào thanh lâu tốt một chút, để ngươi đứng đầu bảng.