Thiến Nhi bị đẩy quỳ xuống, nàng ta căm giận bất bình: “Công chúa, công chúa muốn trị tội Thiến Nhi, liền sắp xếp tiết mục như vậy? Chẳng lẽ không sợ bị Tư Đồ vương tử biết sao?”
Mưu kế này quá rõ ràng. Nàng ta tin, Tư Đồ vương tử trải qua châm ngòi lúc trước, nhất định sẽ hoài nghi Từ Như Ý ở quan báo tư thù.
Huống chi, nàng ta hiện tại có Tư Đồ Phong chống lưng. Công chúa này, nhất định không dám xử nàng ta!
“Ừ…… Ngươi đã nói vậy.” Từ Như Ý cười, nhìn đến bộ dáng Thiến Nhi buông thả khẩu khí, tiếp tục nói, “Nhưng mà, đây không phải vấn đề ngươi nên lo lắng. Người đâu, đem Thiến Nhi đưa đến quân đội, đảm đương quân - kỹ* đi!”
(*Quân kỹ: kỹ nữ trong quân)
Bọn thị vệ một bên đồng thời nhẹ nhàng thở ra. Thật sự tốt quá, bọn họ thật đúng là sợ công chúa lại phát thiện tâm, lại tha thứ cho tiện nhân không biết xấu hổ này!
“Thiến Nhi không phục! Thiến Nhi oan uổng……” Nàng ta la to, ý đồ khiến cho những người khác chú ý.
Những thị vệ đó che miệng nàng ta, để nàng không có biện pháp kêu ra tiếng.
Thật mau, Thiến Nhi đã bị mang đi. Ngũ Dần chạy đến đây.
Hắn có chút nôn nóng: “Công chúa! Nghe nói Thiến Nhi bị công chúa gọi đến tới nơi này…… Hiện tại không rõ tung tích. Xin hỏi công chúa, nàng ấy đã đi đâu?”
Từ Như Ý nhìn trên người Ngũ Dần mang bội sức, biết hắn có chỗ dựa.
“Ngũ thị vệ. Nếu nhớ không lầm, chức trách của ngươi, hình như là bảo hộ bổn công chúa an toàn, chứ không phải chất vấn bổn công chúa một đứa nha hoàn đi đâu.”
“Công chúa thứ tội, thuộc hạ biết sai!” Ngũ Dần oán hận nói.
Hắn đã suy đoán có khả năng Thiến Nhi lọt vào bất trắc. Nhưng với hắn mà nói, muội muội này cũng không phải quan trọng như vậy, sẽ không vì nàng ta mà đi đắc tội công chúa.
Hiện tại công chúa đã gặp qua Tư Đồ vương tử. So sánh với Tư Đồ Ngạn, Ngũ Dần quả thực chỉ là vai hề nhảy nhót, nơi nào so được với nửa phần tư thế oai hùng của Vương tử?
Ngũ Dần cũng biết, hiện tại đã không có khả năng khiến công chúa yêu hắn.
Nếu không chiếm được, như vậy, đừng nên trách hắn không khách khí!
Tâm tư hắn vừa chuyển, trở về liền bắt đầu rải rác tin công chúa ôm hận thê tử hắn, tìm cớ trị tội cô.
Rất nhanh, lời này truyền tới nơi Tư Đồ vương tử.
Tư Đồ Ngạn vốn đang có thái độ hoài nghi vài phần với lời Thiến Nhi nói, bây giờ nghe mấy tin đồn đãi này, hắn nghĩ thầm, có thể là Thiến Nhi trong lúc vô ý bại lộ bản tính công chúa, lúc này mới bị liên lụy đi?
Ấn tượng Tư Đồ vương tử với cô lại ngã xuống vài phần, đồng thời cũng nảy sinh đồng tình với thị nữ kia.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ -5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 30, đối với nữ phụ Thiến Nhi +5, độ hảo cảm là 25. Cảnh cáo, độ hảo cảm thấp hơn 30 nếu liên tục giảm xuống sẽ kết thúc nhiệm vụ, coi như công lược thất bại! Thỉnh ký chủ chú ý! 】
Từ Như Ý cũng không để ý.
Tư Đồ Ngạn nhìn chung bản chất của cô. Hắn cần, là một Vương phi có thể cùng hắn sánh vai đứng chung một chỗ, suy nghĩ vì cộng đồng con dân.
Cô đi vào không gian. Trải qua khoảng thời gian này, nguyên bản cũng hơn phân nửa cây trồng ở bên trong đã hoàn thành kết hạt.
Từ Như Ý cẩn thận thu hoạch chúng nó. Mang theo người, đi đến khu dân chăn nuôi cách đó không xa.
Liên tục ba năm khô hạn, cả thảo nguyên có vẻ rất cằn cỗi, rải rác lẻ tẻ vài toà nhà bạt kiểu lều trại.
Đàn ông ra ngoài chăn dê bò, phụ nữ ở trong nhà. Lúc này, các nàng mặc quần áo cũ nát, may vá dưới ánh nắng mặt trời, cách đó không xa, một đám tiểu hài tử xanh xao vàng vọt chơi đùa, chơi rất vui vẻ.
“Oánh Nhi, đem đồ bổn công chúa mang đến phân phát xuống đi.”