Ngày thường Mộ Hàm Phong thích nhất xem phim tận thế, cũng mê chơi game đánh zombie. Tình cảnh thế này, nếu không phải nằm mơ, thì đó chính là mạt thế thật sự đến.
Hắn cười khổ nói: “Chỉ sợ cô ấy nói là sự thật. Địa cầu của chúng ta, gần như đã bị những zombie này chiếm lĩnh.”
Từ Như Ý vừa lòng nhìn hắn.
Không tệ, tuy rằng ngày thường trông như tên phú nhị đại cà lơ phất phơ không đứng đắn lắm. Nhưng thời khắc mấu chốt rất đáng tin cậy.
Cô nhặt cái xẻng, dùng sức ném qua, “Bắt lấy!”
Âu Dương Phỉ Phỉ là người thứ hai hiểu ra, cô cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại. Năng lực tổ chức của lớp trưởng này ngày thường rất mạnh mẽ, cũng vô cùng có uy tín với bạn học, lúc này đóng vai trò cực kỳ quan trọng.
“Mọi người đồng tâm hiệp lực, phải khống chế được bạn học trước! Nam sinh đi đầu, bảo vệ những bạn nữ. Chúng ta trước tiên nghĩ cách chạy!”
Cô đã mơ hồ nghe được từng trận tiếng hét bên ngoài. Từ Như Ý nói đúng, bên ngoài cũng không an toàn hơn nơi này. Ngược lại, khả năng đã có không ít người bị nhiễm, xuất hiện càng nhiều người biến dị cuồng bạo.
Là một nữ sinh, cô đương nhiên cũng sợ hãi. Nhưng nếu mọi người cứ loạn như vậy lao ra, nhất định sẽ nguy hiểm vô cùng.
Nhìn đến Mộ Hàm Phong trấn định như thế, trong lòng Âu Dương Phỉ Phỉ kiên định một chút, hơi nhẹ nhàng thở ra.
Có điều, những nhóm thiếu nam thiếu nữ chỉ là học sinh trung học bình thường, bình thường ngay cả gà cũng không dám giết thì làm sao có thể giết người đây? Chẳng bao lâu, lại có người bị cắn thương, tình huống lại lần nữa hỗn loạn.
“Mạnh thì sống yếu thì chết, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé……” Từ Như Ý nhìn nhìn Mộ Hàm Phong, bất đắc dĩ cười.
Mộ Hàm Phong bình tĩnh nhìn hai mắt cô.
Lần đầu tiên nhận ra, đôi mắt nữ sinh này có linh khí như thế, hàng lông mi dày dài kia nhẹ chớp tựa như một đôi bướm đuôi lam tuyệt đẹp.
Đôi môi nhỏ hồng hồng mím chặt, vết bẩn lây dính trên má, không lấn át được khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của cô. Vốn dĩ cô làm lơ nội quy trường học, không chịu buộc mái tóc dài, nay cô dùng dây cao su buộc lên đơn giản, trông rất thoải mái thanh tân lưu loát.
Lúc này, Từ Như Ý đã dùng bàn học chặn lại cửa sổ, kéo màn lên, góp nhặt một đống lớn đồ vật, phát cho đám bạn học chân tay luống cuống.
Những công cụ có ích bên trong, có cái chổi, cái xẻng, cái cuốc, thước tam giác, đao trang trí, com-pa……
Một ít nam sinh lá gan lớn lục tục phản ứng lại, tiếp nhận “vũ khí”, bước vào hàng ngũ chiến đấu.
Mộ Hàm Phong có chút kinh ngạc. Cô nữ sinh này, thời điểm đối mặt với nguy hiểm vậy mà bình tĩnh như thế!
Đầu óc bình tĩnh cơ trí kia, thật sự làm hắn có chút khó tin.
Đây có thật là đại tiểu thư kiêu ngạo một ngày trước còn viết thư tình cho hắn, chặn hắn ngay cổng trường, thề nhất định phải theo đuổi hắn cho bằng được, Từ Như Ý không vậy?
Xem ra, cô còn rất có can đảm, để người khác thưởng thức.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +3, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 33, độ hảo cảm đối với Âu Dương Phỉ Phỉ là 33. Hừ hừ, chúng ta phải nhanh phản công nữ chủ! 】
Nhìn cô thay đổi, Mộ Hàm Phong không hề do dự, hắn giơ xẻng sắt trong tay lên, hung hăng ném tới trên đầu những bạn học biến dị đó.
Cuối cùng, những bạn học biến dị trong lớp cũng bị xử sạch, chỉ còn lại có người mấy người sống sót. Nghĩ đến bạn học tốt ngày thường chết trong tay mình, có người không khỏi gào khóc lên.
“Được rồi, nam sinh đi phía trước, bảo vệ bạn học nữ. Những kẻ mạnh đều sẽ lấy được vũ khí của chúng ta, có thể sống sót hay không, là dựa vào mọi người!” Cuối cùng Mộ Hàm Phong nói.