Tóc dài đó đã từng được cô dốc lòng giữ lại, từng sợi từng sợi rơi trên mặt đất. Bay lả tả, như là tàn hoa bay xuống đầy đất.
Tâm hắn bị xúc động khó tả. Từng đoạn tóc cắt ra, tựa như nghi thức cáo biệt hắn. Làm hắn hô hấp đình trệ.
Cô từng nói, phải làm thục nữ hắn muốn, trở thành một nửa kia mà hắn vừa lòng nhất. Cô sẽ yêu quý mái tóc đẹp này cả đời, yêu hơn sinh mệnh bản thân!
Hiện tại cô cắt bỏ, có phải đại biểu địa vị hắn trong lòng cô, thật ra đã lặng yên đã xảy ra biến hóa hay không?
Một cảm xúc khổ sở vô danh nảy sinh trong lòng, Mộ Hàm Phong ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cô, chỉ cảm thấy hốc mắt sưng lên, tư vị chua xót lan tràn trái tim.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm hiện tại là 50, độ hảo cảm đối với Âu Dương Phỉ Phỉ là 35. Ký chủ, bổn hệ thống đã xác định thuộc tính của hắn là chịu ngược ~】
Lục Sơ Vân đứng cách hắn không xa, cũng lẳng lặng nhìn về phía bên kia.
Không có Mộ Hàm Phong bận tâm như vậy và như vậy, tư tưởng hắn vĩnh viễn thuần túy, mục đích vĩnh viễn đơn giản —— chính là bảo hộ cô, chăm sóc cô.
Từ Như Ý cắt rất nghiêm túc, cũng không thấy được thần sắc hai người.
Nhìn mặt mình trong gương thoải mái thanh tân, cô rất là vừa lòng.
Cô mở cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
Không khí ô trọc, đường phố trước sau như một bị đàn zombie chiếm lĩnh.
Từ Như Ý bọc kỹ quần áo bẩn của bọn họ bằng túi rác và ném chúng bên hành lang.
Cô đếm kỹ số đồ ăn. Vì để dễ lưu trữ nên phần lớn là chocolate, bánh quy, giăm bông, mì ăn liền, nước khoáng, còn có một ít đồ ăn vặt, cùng với số loại thịt, rau dưa số lượng không nhiều lắm.
Tìm thấy chén, Từ Như Ý đổ đầy nước ấm vào. Ngâm hai gói mì, sau đó ăn cùng với Mộ Hàm Phong.
“Oa, không ngờ mì gói này ăn ngon như vậy.” Hắn quá quen sinh hoạt đại thiếu gia, vẫn là lần đầu tiên ăn loại đồ ăn mà mình cho là đồ ăn rác rưởi
Có điều, hương vị không tồi.
Từ Như Ý không để ý tới hắn. Vô nghĩa, cô có thần bếp đỉnh cấp mà làm không ngon sao? Cho dù là mì gói, cô cũng có thể làm ra hương vị sơn trân hải vị đấy!
Ăn một nửa, cô đột nhiên nhớ tới Lục Sơ Vân còn đang nhìn.
Anh phải ăn cái gì đây?
Đẩy đẩy chén của mình tới trước mặt anh, “Sơ Vân Ca, muốn ăn không?”
Lục Sơ Vân lui về sau một ít, rõ ràng rất bài xích với hương vị này.
“Anh ta đã không phải con người.” Mộ Hàm Phong ăn ngon miệng, cũng không quên chửi bới người khác hai câu.
Từ Như Ý suy tư, trước mắt mà nói, tinh hạch của zombie hẳn là có thể bổ sung năng lượng thân thể anh. Như vậy, bọn họ nhất định phải kiếm nhiều hơn.
Thỏa mãn ăn xong, Mộ Hàm Phong nửa nằm trên chiếc ghế bập bênh bên cửa sổ sát đất thưởng thức toàn cảnh, thích ý hưởng thụ từng tia nắng mặt trời chiếu xuyên qua màn sương mù xám xịt.
“Kế tiếp, chúng ta làm sao bây giờ?” Hắn đặt câu hỏi. Muốn nghe xem vị đại tiểu thư này nghĩ như thế nào.
“Làm cậu trở thành bạn trai mình.” Từ Như Ý tiếp lời.
Mộ Hàm Phong: “…… Từ Như Ý, cậu có thể đứng đắn tí không?”
“Mình rất đứng đắn trả lời cậu mà.” Từ Như Ý cười.
Đương nhiên, cô nghĩ cũng không đơn giản như vậy. Zombie thế giới này một ngày còn chưa loại bỏ, ai có tâm tư yêu đương đây?
Mộ Hàm Phong nghiền ngẫm nhìn cô, “Cậu thật còn muốn như vậy?”
Trong lòng, lại có một tia mừng thầm.
Hắn còn tưởng rằng, cô đã thay đổi ước nguyện ban đầu rồi!
Dù cho, tên Lục Sơ Vân kia cả ngày theo bên người cô, tuy rằng đã nửa zombie hoá, nhưng không thể không thừa nhận, hiện tại anh ta rất soái, cũng đủ phong cách. Quan trọng nhất là, anh ta rất mạnh.