“Thì, còn không phải bên cạnh cậu sao?” Chu Đại Quân chỉ nữ sinh đứng cạnh.
Nữ sinh kia nháy mắt sợ hãi, “Không, tôi không cần……”
“Các người tự mình suy xét đi. Thế giới này cứ như vậy, không có nơi nào nuôi người rảnh rỗi.”
Nam sinh kia rất bất mãn với Mộ Hàm Phong, đã hoàn toàn quên là ai dùng hết toàn lực cứu bọn họ ra từ trong tay zombie hệ tinh thần. Đương nhiên càng xem nhẹ, điều kiện trao đổi Chu Đại Quân đưa ra có bao nhiêu không hợp lý.
Hắn cổ động những người khác: “Ba người kia sao có thể ích kỷ như vậy? Chúng ta đều nộp vật tư, bọn họ lại tự mình bảo quản! Sẵn sàng nhặt nuôi một con sủng vật, cũng chẳng phân biệt nổi!”
Không có ai phụ họa hắn, dù sao thực lực người ta bày ra nơi đó. Tuy rằng không giao vật tư, nhưng cũng không dùng của bọn họ.
Đương nhiên, tiểu liệp báo kia bị mọi người tưởng là mèo con chó con, chỉ cho rằng nữ sinh thích thú cưng mà thôi.
Từ Như Ý ôm tiểu liệp báo, ngồi dựa vào góc tường.
Không có giường lớn khách sạn thoải mái, cùng chăn bông rắn chắc, kho hàng đơn sơ khiến cô bị đông lạnh đến nỗi muốn run bần bật.
Mộ Hàm Phong nhìn qua.
Cô rất lạnh sao? Mỗi lần không cẩn thận tiếp xúc tay cô, cũng chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Nhịn không được đứng lên, ngồi bên người cô, “Cái đó…… Nếu không chê, thì dựa vào tôi ngủ đi.”
Hắn tựa như một cái bếp lò ấm áp, tới gần sẽ vô cùng ấm áp.
Từ Như Ý gật đầu.
Dù cô không đồng ý, người này gần như cũng sẽ mộng du đến bên người cô nửa đêm.
Chỉ cần mình phản kháng, sẽ bị hắn chiếm tiện nghi thêm trầm trọng. Ngược lại ngoan ngoãn mặc hắn ôm lấy, chuyện gì cũng sẽ không có.
Cô di chuyển qua, nhắm mắt dựa trên người hắn.
Mộ Hàm Phong có chút kinh ngạc. Ánh mắt hắn nhẹ nhàng, lặng lẽ đánh giá cô.
Từ Như Ý đã khép mắt, gương mặt tái nhợt trở nên hồng nhuận vì ấm áp của hắn.
Tầm mắt hắn xuống chút nữa, là môi cô đẫy đà căng mọng.
Hình ảnh cô và Lục Sơ Vân hôn môi bỗng nhiên nhảy ra, đáy lòng Mộ Hàm Phong đau nhói.
Cô thích người kia rồi sao?
Lục Sơ Vân mạnh mẽ lạnh nhạt, rồi lại chỉ ôn nhu với mỗi mình cô.
Còn mình thì sao, một đống lớn khuyết điểm trên người.
Nhìn nam sinh bên kia an tĩnh, gần như không có cảm giác tồn tại gì, Mộ Hàm Phong bĩu môi. Nếu là Lục Sơ Vân đáng ghét một chút thì thật tốt, mình còn có thể đi tìm cái xấu của anh ta.
Chính là, học trưởng ôn nhu kia vô luận là lúc trước hay hiện tại, vẫn trước sau như một không thể nào bắt bẻ.
Anh ta cường đại, thành thục, ưu nhã, hiểu được bao dung cô, yêu quý cô, một tấc cũng không rời cô. Thế giới người đó, cô chính là toàn bộ.
Nếu mình đi rồi…… Anh sẽ chiếu cố cô thật tốt.
Mộ Hàm Phong cũng nhắm mắt. Có lẽ, hắn nên rời đi thì hơn.
Bên người cô, có một người đã tốt rồi.
…………
Bởi vì còn một đoàn xe không thể đến đúng hạn, bọn họ chỉ có thể tạm thời ở lại thêm hai ngày.
Lúc ban ngày, có dị năng thì đi ra ngoài giải quyết đánh zombie lang thang, thu thập vật tư. Đến lúc ăn cơm, Chu Đại Quân vẫn không có chia cho mấy người đóng cửa không ra.
Nam sinh đói bụng vài ngày, hắn nhìn nữ sinh bên cạnh, dùng giọng điệu khẩn cầu nói: “Tiểu Lệ, em không phải nói, vì anh, cái gì cũng có thể từ bỏ sao? Nếu không, cũng sẽ không mặc kệ mong muốn của cha mẹ, chạy ngàn dặm tới tìm anh có phải không?”
Tiểu Lệ hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn, “Anh có ý gì?”
“Anh quá đói bụng, không ăn gì anh sẽ chết. Tiểu Lệ……”
“Chát——” một cái cái tát đánh qua.
Nam sinh bụm mặt, hung tợn nói: “Hay lắm, là cô bức tôi!”