“Như Ý đúng không?” Mộ gia gia dừng một chút, lộ ra ý cười thưởng thức, “Ông nội thật sự rất thích cháu. Nếu là niên đại hoà bình, ông sẽ là người đầu tiên ủng hộ cháu làm vợ của tôn nhi Mộ gia.”
“Cảm ơn ông.”
“Không. Hẳn phải là ta thay mọi người cảm ơn cháu”
Mộ gia gia đứng dậy đi rồi.
Bởi vì ông đã nghe được tiếng bước chân, hơi thở hấp tấp, không cần nghĩ cũng biết là ai.
“Như Ý!” Mộ Hàm Phong nhanh chóng chạy đến lúc ông rời đi, kéo tay cô, “Như Ý, chúng ta đi!”
“Mộ Hàm Phong.” Từ Như Ý đứng ở nơi đó, cô áy náy nói, “Thật xin lỗi……”
“Như Ý…… Có ý gì?”
“Ông nội vừa rồi tìm mình nói chuyện. Nói nếu đi theo cậu, chúng ta sẽ hai bàn tay trắng…… Mình rất muốn nhìn thấy người nhà, rất xin lỗi……”
Mộ Hàm Phong mở to hai mắt, “Bọn họ uy hiếp cậu? Tôi đây liền tìm ông nội giải thích……”
“Không cần.” Từ Như Ý giữ chặt hắn, sau một lúc lâu trầm mặc, “Chúng ta chia tay đi.”
“Cái gì?” Mộ Hàm Phong không thể tưởng tượng nhìn cô, “Cậu nói lại lần nữa?”
“Thật xin lỗi. Mình không muốn rời đi nơi này, cũng không muốn tách khỏi Sơ Vân Ca……”
Mộ Hàm Phong hít một hơi, “Cậu gạt tôi! Như Ý, thôi không ngại Sơ Vân Ca, thật sự……”
Giọng hắn có vài phần run rẩy, “Tôi biết, Sơ Vân Ca tốt như vậy, cậu nhất định không bỏ được anh ta. Tôi không ngại, thật đó. Như Ý…… Anh ta cùng cậu bên nhau cũng có thể! Tôi…… Cậu muốn như thế nào cũng không sao cả, chỉ cần cậu không rời bỏ tôi……”
“Thật xin lỗi.”
“Vì sao nói xin lỗi? A?…… Tôi không tin, đây không phải thật sự! Như Ý, cậu sao lại có thể như vậy!”
Hắn quá thất vọng, thật là khó chịu. Mạt thế tiến đến cũng chưa áp bọn họ suy sụp, vì sao, rõ ràng đã an toàn, kết quả lại thành như vậy!
“Ông nội nói đúng, mình không có yêu cậu như mình nghĩ……” Cô nói rất bình tĩnh, nhưng mà lại áp lực đến thống khổ, “So với cậu, mình muốn ở bên Sơ Vân Ca hơn……”
Mộ Hàm Phong siết chặt nắm tay, hai mắt hắn trợn lên, “Tại sao…… Không, Như Ý, thật ra cậu thích anh ta cũng có thể……”
Ngữ khí hắn hèn mọn như vậy, mang theo khẩn cầu, “Như Ý, tôi đồng ý hai người ở bên nhau…… Chẳng lẽ không thể chia cho tôi một chút tình yêu sao?”
“Rất xin lỗi.” Cô nói xong liền đi, lại bị Mộ Hàm Phong giữ chặt.
“Tôi mặc kệ! Tôi không cần chia tay với cậu! Tôi không đồng ý! Cậu đã đáp ứng làm bạn gái tôi!”
“Buông mình ra.”
“Không bỏ. Cả đời đều không bỏ! Như Ý, cầu xin cậu…… Cầu xin cậu không cần đi…… Cậu muốn gì, tôi cũng có thể cho cậu……” Giọng hắn khàn khàn, tràn đầy thê lương.
“Người nhà của cậu, Lục Sơ Vân, còn có tất cả mọi thứ cậu muốn…… Tất cả tôi đều cho cậu…… Cầu xin cậu, đừng rời khỏi tôi……”
“Bảo Bảo!” Từ Như Ý gọi.
Tiểu Liệp Báo nhanh chóng chạy đến.
“Công kích cậu ta.”
Tuy rằng này mệnh lệnh có chút kỳ quái, nhưng Tiểu Liệp Báo vẫn chấp hành.
Nó hiện tại đã cấp năm, tuy rằng không bằng Mộ Hàm Phong, nhưng thắng ở linh hoạt hơn. Hơn nữa đối phương có bận tâm, không dám tổn thương nó.
==========
Lời tác giả:
Giải thích riêng cho mọi người biết vì sao Như Ý không trực tiếp nói nguyên nhân là do nước không gian:
Mọi người đã biết, những dáng vẻ và hành vi của nhân viên nghiên cứu đó. Có một trường hợp đặc biệt như cô, bọn họ sẽ nghĩ cách tạo ra nhiều người như cô vậy.
Dù cho cô chủ động nói là nước không gian, bọn họ cũng giống thế không bỏ qua cho cô.
Như Ý có thể tưởng tượng được, cô mà đáp ứng, có nghĩa cả đời này, chỉ có thể nằm trên bàn giải phẩu trong phòng thí nghiệm để bọn họ nghiên cứu. Nếu để Mộ Hàm Phong biết, hắn nhất định vô cùng thương tâm, cũng rất khó tiếp thu.