Sợ rằng Hoàng Thượng không phải bảo vệ Đại hoàng tử, mà là Ninh Phi phía sau Đại hoàng tử muốn dùng hắn làm chỗ dựa!
Nữ nhân kia tâm kế thật thâm sâu mà! Bản thân không sinh nhi tử, liền tìm mọi cách lấy lòng Hoàng Thượng, đem tâm tư động đến trên người tên ngốc hoàng tử kia!
Dạ Vô Thương nơi nào nhìn không ra tâm tư Đức Phi? Đây là vừa thấy Đại hoàng tử có chuyển biến tốt đẹp, sợ đoạt ngôi vị hoàng đế, nên muốn bóp chết từ trong nôi?
Hắn vẫn luôn cảm thấy, Hoàng trưởng tử là hài tử hắn, dĩ nhiên sẽ không trời sinh ngu dại. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, hắn có một lần âm thầm đi ngang qua, phát hiện Từ Như Ý quả nhiên dùng phương thức khác thường, vừa cùng Dạ Dục Cẩm chơi đùa, vừa dạy hắn rất nhiều thứ.
Nàng rất có kiên nhẫn.
Dạy Dạ Dục Cẩm một lần không được, nàng sẽ dạy lần hai, lần hai không được, nàng sẽ dạy lần ba, sẽ không thiếu kiên nhẫn. Chỉ cần hắn tiến bộ một chút, nàng vui mừng hơn bất cứ ai.
Hoàng trưởng tử tốt lên là nhờ công lao của nàng, Dạ Vô Thương phải rõ ràng hơn so với ai khác.
Dạ Dục Lâm hết bệnh rồi, nhưng không khí ngưng trọng hơn trước. Những người ở đây không dám hít thở sâu.
“Các ngươi lui ra hết đi, trẫm muốn một mình ở đây trong chốc lát.” Dạ Vô Thương mệt mỏi nói.
Các nữ nhân hậu cung tranh sủng hắn có thể chịu đựng, nhưng tuyệt không cho phép dùng hài tử hắn làm đại giới!
Tuy rằng hắn không phải một người đủ tư cách là phụ thân tốt, nhưng hắn cũng quan tâm hài tử của mình.
Những người khác đều lui đi, Đức Phi nhìn góc tường, Từ Như Ý sắc mặt đen tối không rõ, “Ninh Phi thật vất vả. Bổn cung này liền phái người đưa ngươi trở về.”
“Nương nương không cần……”
“Thanh Nhi, đưa Ninh Phi nương nương.” Đức Phi rất cường thế nói.
Ở địa bàn nàng, còn muốn cùng nàng tranh Hoàng Thượng? Cũng không chịu nhìn xem bản thân là thân phận gì!
Nhìn Từ Như Ý bị tiễn đi, Đức Phi thở phào nhẹ nhõm.
Thi Giai Nghi đi tới, “Biểu tỷ.”
“Cơ hội chỉ một lần như vậy, cố mà nắm chắc đi!” Đức Phi cũng không có sắc mặt tốt gì với nàng ta, tuy rằng hai người là quan hệ hợp tác, nhưng Thi Giai Nghi cũng là tới tranh nam nhân với nàng.
Trên đời này, sợ là không có ai rộng lượng chia sẻ người mình yêu cho người khác đâu!
……
Dạ Vô Thương thủ ở chỗ này một đêm, cho đến khi Dạ Dục Lâm tỉnh lại.
Hắn kinh hỉ: “Phụ hoàng?! Phụ hoàng, ngài tới gặp nhi thần? Nhi thần vui quá!”
Đứa con trai này mới mười hai tuổi, tuy rằng không đơn thuần giống Đại hoàng tử, nhưng cũng là đứa hài tử choai choai.
Trong mắt hắn toát ra vui sướng, khiến Dạ Vô Thương có chút áy náy.
Mới vừa cho rằng mình dần dần đặt tâm lên Đại hoàng tử, miễn cưỡng là phụ thân đủ tư cách rồi, lúc này nghĩ lại, hình như bởi vì lạnh nhạt với Đức Phi, đã rất lâu không gặp đứa con thứ hai này.
“Phụ hoàng tới thăm con. Lâm Nhi, thân thể tốt chút chưa?”
“Tốt rồi ạ, nhi thần đã khoẻ! Tạ phụ hoàng quan tâm!”
“Vậy là tốt rồi, an tâm dưỡng bệnh……”
“Phụ hoàng……” Dạ Dục Lâm nhăn dúm khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, “Ngài phải đi sao?”
Dạ Vô Thương hơi không đành lòng, “Không đi. Phụ hoàng chỉ là bảo người đưa chút thức ăn tới.”
“Móc tay đi.” Dạ Dục Lâm chỉ ngón tay, “Phụ hoàng, đáp ứng nhi thần, bên cạnh nhi thần nhiều nhiều được không……”
Đôi mắt to chờ đợi, làm Dạ Vô Thương không đành lòng cự tuyệt, “Được.”
“Tuyệt quá đi! Phụ hoàng đáp ứng ở lại rồi!”
Nếu Dạ Vô Thương đồng ý, thì sẽ không nuốt lời. Nhớ tới trái cây tiến cống lúc trước, tặng một ít đến chỗ Từ Như Ý, còn lại đưa hết đến nơi này.
Dạ Dục Lâm đã hai ngày không ăn cái gì, thân thể thật sự suy yếu, người sinh bệnh, đặc biệt thích làm nũng. Nhìn thấy phụ thân mọi cách để thuận theo hắn, hắn càng thêm đánh bạo yêu cầu phụ thân mỗi ngày lại đây.