Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt thức ăn cho mèo trong tay ở bên chân, ôn thanh nói: “Mèo con, đừng sợ, mau tới đây ăn đi.”
Mèo con vốn không tín nhiệm cô, vẫn luôn dùng ánh mắt cảnh giác trừng mắt với cô.
Từ Như Ý để thức ăn ở đó xong, cũng không quay đầu lại mà đi mất. Dù sao, tâm phòng bị của động vật rất mạnh, cần phải chậm rãi tiếp cận.
Ngày này, cô trở về có hơi trễ.
Lúc mở cửa, Sở Tĩnh đang ngồi trong phòng khách. Giây phút thấy bóng dáng cô, lập tức lạnh mặt: “Đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?”
Từ Như Ý giận dỗi mà trả lời: “Không phải anh trai không muốn quan tâm em sao? Còn hỏi nhiều như vậy làm gì!”
Sở Tĩnh rõ ràng bị nghẹn lại. Đứng dậy, ném lại một câu rồi trở về phòng, “Ai mà quan tâm! Sau này, thích làm thế nào thì làm!”
Nhìn đi, quả nhiên cô không thay đổi. Vẫn là kiều tiểu thư bị sủng hư kia, tính tình vẫn cứ như vậy! Vì sao hắn lại sai lầm cho rằng cô đã sửa đổi? Thậm chí dần bị cô mê hoặc?
“Ầm —— ” theo sau, là tiếng đồ vật đổ vỡ.
Sở Tĩnh dừng hai bước, tiếp tục đi.
“Anh trai!” Âm thanh Từ Như Ý khóc nức nở truyền đến, “Đau quá……”
Sở Tĩnh nhắm mắt, tàn nhẫn quyết tâm không để ý tới. Sau đó cũng không quay đầu lại tiếp tục đi.
Nhưng mà, sau khi vào phòng đóng cửa lại, trong đầu lại là cảnh tượng cô ngã trên đất: Khóe mắt kia đẫm lệ, dáng vẻ nhu nhược đáng thương……
Không không không. Rõ ràng cô chính là một tiểu ác ma! Có chỗ nào đáng thương? Đừng bị để bề ngoài cô mê hoặc!
Sở Tĩnh trở về nằm trên giường. Nhưng lăn qua lộn lại mà vẫn không ngủ được.