Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 265: Nam Nhiều Nữ Ít



Khi trở lại doanh địa khu năm đóng quân ở biên cảnh, một đường đi tới, Trì Am cảm thấy tầm mắt rơi trên người mình là lạ.

Đương nhiên, lúc trước ánh mắt của đám đàn ông này cũng là lạ khi biết thân phận thật sự của cô, nhưng lúc đó là ánh mắt của đàn ông nhìn phụ nữ, chứ không phải kinh hãi như lúc này.

Khi về trong phòng, Trì Am lập tức hải quan chỉ huy đang thay quần áo: “Tư Ngang, anh có phát hiện ánh mắt họ nhìn em là lạ không? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tư Ngang đội mũ quân đội, sửa sang lại vành nón, nghiêng đầu nói với cô: “Đừng bận tâm tới họ.”

Anh đi tới, cúi người hôn lên mặt cô, đôi mắt màu tím dưới vành nón ẩn chứa ý cười sáng sủa như sao trời, vừa sáng ngời vừa mềm mại, ôn hòa nói: “Anh phải đi họp, ở đây chờ anh được không?”

Trì Am: “... Được.”

Khi tiếng của phòng khép lại vang lên, Trì Am đen mặt hừ một tiếng, tìm quần áo đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau khi thoải mái tắm nước ấm xong, Trì Am tùy ý mặc đại một bộ quần áo, dùng khăn mặt qua loa lau mái tóc ướt sũng rồi khoanh chân ngồi trên sàn nhà trước giường, lấy một cuốn sổ ghi chép lại thảo dược tìm thấy ở khu hoang dã lần này, hơn nữa còn vẽ tranh minh họa dựa theo trí nhớ.

Chăm chú ghi chép, đến khi hồi phục tinh thần thì sắc trời bên ngoài đã chiều tối, ánh nắng chiều rực rỡ chiếu rọi khắp bầu trời.

Hơi đói bụng, Trì Am đứng dậy nắn gân cốt một chút, mặc quần trang không vừa người, cột mái tóc đã dài lên rồi nhét vào mũ quân đội, lại nhét khẩu súng phù hợp với phái nữ mà Lục Hành thiết kế riêng cho cô vào bên eo, xách trường kiếm của mình đi ra ngoài.

Trong doanh địa khắp nơi là binh lính đang canh gác. Lúc đi ngang qua, Trì Am không nhịn lòng được mà nhìn họ.

Gương mặt binh lính không thay đổi, thẳng lưng đứng vững trên cương vị của mình, mãi tới khi bị một cô gái nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhìn quá lâu khiến mồ hôi lạnh chậm rãi toát ra trên trán họ.

Họ đứng nghiêm cả buổi cũng vẫn thoải mái tự nhiên, nhưng bây giờ lại bị một cô gái nhìn đến mức chảy mồ hôi.

Thấy binh lính bị mình nhìn chằm chằm chảy mồ hôi từng giọt, trông có vẻ đáng thương, cuối cùng Trì Am sinh lòng từ bi buông tha cho anh ta, xoay người rời đi.

Binh lính kia âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn về những ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của người khác... anh ta không khỏi cười khổ trong lòng.

Hơi thở trên người cô Trì lúc này đáng sợ như thế, thật sự khó có thể tiêu thụ được.

Trì Am đi đến chỗ đỗ xe quân dụng, tìm hậu cần giữ xe xin một chiếc xe Jeep quân dụng, chuẩn bị rời khỏi doanh địa ra ngoài quẩy.

“Cô Trì, cô định đi đâu? Để chúng tôi đi theo cô đi.”

Trì Am quay đầu nhìn về phía mấy người Mèo Rừng cũng đi tới, không nói gì mà gật đầu với họ.

Đoàn người lái xe Jeep chạy ra ngoài khu hoang dã.

Xe chạy trên khu hoang dã, Trì Am ghé vào cửa kính xe, cầm súng ngắm chuẩn con thỏ đang chạy, bằng một tiếng, thỏ hoang đang chạy kêu ré lên rồi ngã gục.

Sau khi xe dừng lại, Trì Am nhảy xuống xe, xách con thỏ hoang xui xẻo bị bắn trúng lên.

Động vật thế giới này đa số đều biến dị, cho dù là thỏ hoang thì cũng to hơn con thỏ trong thế giới hiện thực mấy lần.

Trì Am ném con thỏ cho Mèo Rừng, nói: “Anh xử lý một chút rồi nướng lên cho tôi, để tôi đi kiếm thêm mấy thứ khác.” Cùng nhau ra ngoài tổng cộng có năm binh lính, tính thêm cô nữa là sáu người, một con thỏ biến dị không đủ ăn.

Động vật thế giới này biến dị, sức ăn của con người cũng tăng theo, nhất là đám binh lính này, sức ăn mỗi ngày cực kỳ kinh người.

Nghe vậy, đám binh lính ở đây đều hơi kinh ngạc.

Khi phát hiện cô cầm kiểm đi về phía cồn cát nơi xa, thật sự chuẩn bị săn thú cho họ, họ nào dám khiến cô đi xa một mình. Mèo Rừng vội vàng cho hai binh lính theo sau, những người còn lại điều tra thấy chung quanh không có nguy hiểm thì tìm một vị trí địa hình thoải mái, bắt đầu xử lý đồ rừng, sau đó nhóm lửa nướng thịt.

Chỉ chốc lát sau, Trì Am đã trở lại.

Khi thấy Trì Am ôm mấy quả trứng còn to hơn trứng đà điểu một chút, trên vỏ trứng còn có đường vân màu xám, Mèo Rừng vui vẻ nói: “Cô Trì thật lợi hại, đây là trứng kiến cát, giá trị dinh dưỡng rất cao, hơn nữa rất ngon miệng, bán trong thành phố thì một quả có giá mười ngàn.”

Nghe vậy, Trì Am rất vui vẻ, đặt bốn quả trứng kiến cát xuống rồi hỏi họ: “Nấu thế nào?”

“Luộc hay nướng đều được, không cần bất cứ gia vị gì mới là đặc sắc của nó.” Mèo Rừng vừa nói vừa lấy mấy chiếc lá lớn bọc chúng lại, sau đó đào hố chôn xuống, trải một lớp đất lên trên, sau đấy nhóm lửa bên trên.

Trì Am yên tâm thoải mái ngồi một bên chờ đồ ăn, đồng thời cầm vải lau kiếm của mình.

Mèo Rừng hỏi thăm tình hình hai binh lính đi theo Trì Am săn thú.

“Cô Trì tìm được tổ kiến cát ở chỗ nào?” Mèo Rừng tò mò hỏi.

Bởi vì kiến cát vừa dinh dưỡng vừa ngon miệng nên con người bắt giữ chúng khắp nơi, dẫn tới số lượng kiến cát ở khu hoang dã dần dần giảm xuống, kiến cát còn lại cũng dần trở nên thông minh hơn, giống như thỏ khôn có ba hang, sẽ xây tổ ở những nơi khó có thể tưởng tượng. Mỗi lần họ ra biển cảnh tuần tra hoặc làm nhiệm vụ rất hiếm khi tìm được kiến cát, huống chi là đào được trứng kiến cát.

Do đó có thể thấy được Trì Am thật sự rất may mắn.

“Chúng tôi cũng không biết nữa, cô ấy chỉ đi loanh quanh trên đường, sau đó thấy có cái hang cát, bèn cầm kiếm đâm một phát, một con kiến cát đang đẻ trứng bị cô ấy đâm ra ngoài. Cô ấy hạ gục con kiến cát chúa kia rồi bưng bốn quả trứng trong tổ kiến đi, để lại ba quả trứng cho con kiến cát mẹ đáng thương kia chứ không lấy hết.”

Nghe vậy, Mèo Rừng cạn lời.

Đúng là một cô nàng kỳ lạ.

Không lâu sau, trong không trung ở nơi hoang dã tỏa ra mùi thịt nướng mê người.

Mùi vị của dị thú ở thế giới này đều rất ngon miệng, chỉ nướng đơn giản cũng có thể chế biến món ngon, hoàn toàn không cần tay nghề nấu nướng, đây là món quà mà thiên nhiên dành tặng cho sinh vật trên mảnh đất này.

Đương nhiên đám thân bình thường xuyên đi theo Tự Ngang lăn lộn ở bên ngoài này đều có tay nghề nướng thịt rất tuyệt.

Mèo Rừng vừa cắt một cái đùi thỏ nướng đặt lên đĩa, bưng sang cho Trì Am thì nghe thấy tiếng động cơ xe, quay đầu nhìn lại thì thấy là xe Jeep doanh địa chạy về phía này.

Xe Jeep dừng lại, liền thấy Lục Hành dẫn mấy binh lính nhảy xuống xe, thấy nhóm Trì Am ở đây thì thở phào nhẹ nhõm.

“Trưởng quan Lục?” Nhóm Mèo Rừng đứng dậy hành lễ.

Lục Hành khoát tay, đi đến bên cạnh Trì Am, rất không khách khí lấy một cái đùi thỏ khác, vừa ăn vừa nói: “Quan chỉ huy còn đang họp, nghe nói cô ra doanh địa thì kêu tôi đi tìm cô. Biên cảnh này thường xuyên có người Romasen hoạt động, không an toàn đâu, cô phải cẩn thận một chút. Ừm, cả Vũ tộc nữa, mấy năm nay Vũ tộc cũng âm thầm bắt giữ con người đi đào quặng như người Romasen. Nếu gặp phải Vũ tộc thì cô cũng không được may mắn như vậy đâu.”

Trì Am dùng dao găm mang theo bên mình cắt thịt đùi thỏ, chậm rãi ăn, nói: “Tôi biết, tôi không đi quá xa đâu, chỉ ở gần đây thôi.”

Lục Hành thấy cô không bốc đồng hay tự cho là đúng, ngu xuẩn mà không tự biết như những người phụ nữ khác, bỗng chốc không biết nên vui mừng nhiều hơn hay buồn bực nhiều hơn nữa.

Cảm thấy ở trước mặt cô, đám đàn ông bọn họ càng ngày càng không có ưu thế.

Ăn thịt nướng xong, Mèo Rừng rửa mấy thứ trái cây mang từ trong rừng ra cho Trì Am làm món tráng miệng sau bữa ăn.

Lục Hành cực kỳ mặt dày giành lấy một trái, vừa chậm rãi cắn vừa âm thầm quan sát cô gái bên cạnh.

Trì Am quay sang nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Muốn nhìn thì nhìn một cách quang minh chính đại đi, đừng có lén la lén lút.” Mặt mũi cô có phải là không thể gặp người khác đâu.