Suốt ba năm, Trì Am thường xuyên đi theo đám binh lính chấp hành nhiệm vụ vào trong rừng, góp nhặt rất nhiều thảo dược chứa linh khí, phân chia dược hiệu cho chúng theo nồng độ linh khí từ cao đến thấp, hơn nữa có thể tự học thành tài, phối hợp với thuật luyện đan, đơn giản nghiên cứu chế tạo ra một số dược tê phù hợp cho con người ở thế giới này sử dụng.
Linh khí thế giới này rất pha tạp, nhân loại cũng không có cảm giác đối với linh lực, tuy nhiên đa số đồ vật do thiên nhiên nuôi dưỡng ít nhiều gì cũng sẽ hấp thụ linh khí, ví dụ như một số dược thảo trồng trong khu rừng linh khí nồng đậm chính là như vậy.
Hiện giờ khu rừng có quặng Lân Phách Tinh đó đã trở lại làm địa bàn của con người.
Một tháng sau khi họ trở về từ khu rừng, Tư Ngang đã đặt ra kế hoạch tác chiến, sau đó Nguyên Tịch dẫn người lái mấy chiếc xe huyền phù đến đây, Tư Ngang dẫn theo một đám binh lính trực tiếp đi thẳng tới khu rừng. Trải qua nửa tháng, con người đã thành công thu phục khu rừng đó, quặng Lân Phách Tinh đương nhiên cũng trở thành một trong những quặng năng nguyên do con người khai thác.
Sau khi thu phục khu rừng, họ vốn định về thành phố, nhưng vì Trì Am muốn ở lại biên cảnh thu thập dược liệu nên Tư Ngang chỉ có thể dân binh về trước, thu xếp công việc trong thành phố thỏa đáng rồi mượn cớ cần khai thác Lân Phách Tinh để dẫn một đám binh lính chạy ra biển cảnh đóng quân, lại cho Nguyên Tịch ở lại trông giữ khu năm.
Gặp phải một quan chỉ huy như vậy, đánh cũng không thắng được, Nguyên Tịch không còn cách nào khác ngoài việc trông coi khu năm.
Sau khi khu rừng trở thành địa bàn của con người, không có sự đe dọa của Vũ tộc, đương nhiên không cần trốn tránh nữa. Trì Am thường xuyên chạy vào trong rừng tìm thảo dược, đám binh lính như Mèo Rừng đều trở thành trợ thủ của cô.
Sau ba năm, Trì Am đã lục tung gần hết khu rừng, thu hoạch được không ít.
Hôm nay, Trì Am luyện kiếm xong lại đi đào hai quả trứng kiến cát, một tay ôm một quả chuẩn bị trở về, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ truyền tới từ nơi xa.
Tiếng động cơ này chỉ xe huyền phù cỡ lớn mới có.
Phương tiện giao thông sử dụng khi đi đường dài ở thế giới này chính là loại xe huyền phù cỡ lớn này, chỉ có khoảng cách ngắn thì mới lái ô tô các thứ. Mà xe huyền phù có thể nói là một loại vũ khí chiến tranh có tốc độ nhanh nhất, vũ lực mạnh nhất trong thế giới này.
Đám Mèo Rừng lập tức tụ tập bên cạnh cô, nhíu mày nhìn cục sắt to lớn chạy tới. Mãi tới khi dần dần đến gần, thấy rõ dấu hiệu trên xe huyền phù thì mới thả lỏng cảnh giác.
“Là xe huyền phù của khu mười.” Mèo Rừng nhỏ giọng nói với cô.
Xe huyền phù dừng lại ở vị trí cách họ mấy chục mét, sau đó cửa xe trượt mở, một người đàn ông mặc quân phục màu đỏ, khóe mắt có nốt ruồi son tiêu sái nhảy xuống.
“Trùng hợp quá nhỉ.” Anh ta đi đến trước mặt Trì Am, không kiêng nể quan sát cô bằng đôi mắt màu khói.
Trì Am lễ phép gật đầu với anh ta, cũng không lên tiếng.
Mèo Rừng tiến lên trò chuyện với anh ta, không lâu sau đã biết người của khu mười đến đây làm gì.
Nhân loại và người Romasen sắp sửa đánh nhau, lần này khu mười đi đường vòng, đến biên cảnh của khu năm thì lại đây chào hỏi Tư Ngang, nhân tiện trao đổi về việc mua Lân Phách Tinh với anh, muốn ký kết hợp đồng mua Lân Phách Tinh dài hạn với khu năm.
Pháp luật nhân loại quy định, vùng đất do khu nào ra quân chiếm được thì sẽ thuộc về khu đó.
Khu vực có quặng Lân Phách Tinh lần này là do Tư Ngang dẫn quân chiếm được, chính là tài sản thuộc về khu năm. Ngoại trừ số thuế sẽ nộp cho thành phố trung tâm hằng năm, anh có quyền khai thác chi phối quặng Lân Phách Tinh.
Hato nói hai ba câu đuổi Mèo Rừng đi, tiện thể cường thể xua đuổi cả đám binh lính chung quanh Trì Am nữa, đứng bên cạnh cô nói chuyện giống như trong bữa tiệc lần trước: “Người đẹp, thật trùng hợp! Từ sau lễ trưởng thành của cô, đã mấy năm tôi không gặp cô rồi. Cô càng ngày càng xinh đẹp.”
Một người đàn ông ca ngợi một người phụ nữ xinh đẹp có nghĩa là muốn ngủ cô ấy.
Trì Am đã dần dần hiểu được quy tắc của thế giới này, lập tức lạnh nhạt đáp: “Cảm ơn.” Nói rồi, cô quay lại phân phó Mèo Rừng chuẩn bị về doanh địa.
Mèo Rừng đáp một tiếng, xách thùng giữ tươi đựng thảo dược, kêu người lái xe lại đây.
Thấy vậy, Hato đưa tay ra dấu cho xe huyền phù đằng sau rồi đi theo nhóm Trì Am cùng leo lên xe quân dụng của khu năm, nói với nhóm Mèo Rừng: “Cho tôi quá giang một đoạn đường nhé, dù sao xe của các anh vẫn chở thêm người được.”
Mèo Rừng quay đầu nhìn đám binh lính ngồi chen chúc ở hàng ghế sau, nhất thời cận lời.
Vốn đủ chỗ ngồi, nhưng quan chỉ huy của khu mười lại chen vào, cho nên mới có vẻ chật chội.
Chẳng qua đàn ông thế giới này mà theo đuổi phụ nữ thì thật sự rất vô liêm sỉ, hành động không mời mà đến như Hato đã coi như lịch thiệp rồi. Mặc dù có ý kiến, nhưng Mèo Rừng cũng không thể nói rõ là không cho phép anh ta theo đuổi Trì Am.
Sau khi lên xe, dưới ánh mắt của toàn bộ binh lính khu năm, Hato công khai bắt chuyện với Trì Am, không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ lạnh lùng của cô.
“Đây là trứng kiến cát à? Hiếm có lắm đấy, các cô tìm thấy ở chỗ nào?” Hato nhìn hai quả trứng trong lòng cô, lập tức nhận ra nó.
Mèo Rừng ngồi đằng trước lái xe cười nói: “Là do cô Trì tìm được, cô ấy luôn có duyên với kiến cát, lúc nào muốn ăn trứng kiến cát chỉ cần lượn một vòng ngoài vùng hoang dã là tìm thấy.”
Kỹ năng tìm ổ kiến cát của Trì Am thật đúng là không ai có thể học được. Đám binh lính trong doanh địa lần nào cũng thèm gần chết, nhưng chỉ có thể bó tay.
“Trứng kiến cát vừa ngon vừa dinh dưỡng, phụ nữ ăn bồi bổ nhan sắc, đúng là thứ tốt.” Hato cười không kiêng nể gì, tăng thêm mấy phần khêu gợi tà mị cho mình, nhìn cô bằng đôi mắt đầy tình tứ, khẽ cười nói: “Chẳng trách cô càng ngày càng xinh đẹp.”
Xinh đẹp đến mức tựa như một đóa hoa yêu kiều được nam nhân dốc lòng tưới chăm, tươi đẹp mềm mại, dễ dàng khơi mào trái tim của đàn ông.
Trì Am không chịu nổi ánh mắt của anh ta, bèn nói thẳng: “Đây là để cho Tư Ngang.”
Hato: “...”
“Gần đây Tự Ngang quá vất vả, tôi đi đào mấy quả trứng kiến cát mang về cho anh ấy bồi bổ.” Cô nói tiếp.
Hato: “...”
Binh lính trong xe đều không nhịn được mà cúi đầu cười rộ lên.
Lúc trước vào những lúc kiểu này, họ đều sẽ hâm mộ ghen tỵ lồng lộn lên, nhưng bây giờ thấy quan chỉ huy khu mười cũng khốn quẫn, trong lòng rất sung sướng.
Năng lực chịu đả kích của đàn ông thế giới này rất mạnh, chẳng mấy chốc đã khôi phục bình thường, cười nói: “Tôi không nhìn thấy Tư Ngang cần bồi bổ chỗ nào hết. Chẳng lẽ cô không biết đàn ông được bồi bổ quá mức thì người chịu vất vả sẽ là phụ nữ sao?”
Nghe thấy câu nói ám chỉ của anh ta, Trì Am suýt nữa đã thẳng tay rút kiếm ra chém anh ta.
Đàn ông thế giới này quả thật không biết rụt rè chút nào.