Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 290: Người Cá Biển Xanh



Sau khi trời sáng, cuối cùng Trì Am cũng nhìn thấy hình dáng của một hòn đảo.

Mặc dù vừa mệt vừa khát vừa đói nhưng nhìn thấy hy vọng trước mắt nên Trì Am vẫn giữ vững tinh thần, quay đầu nhìn con cá heo đang đẩy thùng tiến về phía trước, rồi lại sờ vào biểu tượng tia chớp trên trán nó.

Mỏ con cá heo nâng lên về phía cô, dường như nó rất thích sự vuốt ve của cô.

Con cá heo đẩy thùng về phía hòn đảo cho đến khi mực nước ngày càng thấp và nó không thể đi xa hơn được nữa thì mới dừng lại.

Trì Am trực tiếp nhảy xuống từ trên thùng, lại vỗ đầu nó, nói với nó: Lần này cám ơn mày nhé, ta lên đảo trước đã, mày cũng có thể đi nghỉ ngơi rồi.”

Con cá heo lại giơ mỏ về phía cô, bơi xung quanh, nhìn cô đi về phía bãi cát.

Trì Am chậm rãi đi trên bãi biển, cuối cùng bước ra khỏi mặt biển, sau đó ngồi trên bãi cát mềm mại sạch sẽ, quay đầu nhìn xuống biển thì phát hiện con cá heo vẫn đang lảng vảng quanh đó, một lát sau nó mới biến mất trên biển.

Cô thở ra một hơi, không nhịn được mà nằm ngửa lên trên bãi biển, chân tay dang rộng.

Trôi trên biển một đêm khiến cô có cảm giác vừa thoát kiếp trở về.

Cơ thể vừa mệt mỏi vừa đói khát, khi nhịp tim của cô đã thả lỏng, cảm giác của cơ thể cũng trở lại, Trì Am gần như không nhịn được mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ luôn.

“Ông ơi, ở đây có một người.” Giọng nói non nớt của một đứa trẻ vang lên.

Tiếng bước chân “lộp cộp” vang lên, vừa cảm giác được có người đi tới trước mặt, Trì Am liền mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt trẻ con đáng dí sát vào trước mặt mình dưới ánh sáng mặt trời mọc rực rỡ. Đứa trẻ này khoảng ba bốn tuổi, mái tóc màu đỏ hạt dẻ nằm mềm mại dán trên khuôn mặt, làn da bánh mật khỏe mạnh, đôi mắt xanh, trông rất có sức sống.

Khi đứa trẻ phát hiện ra cô đã mở mắt thì nó cũng giật mình ngã ngồi xuống bãi biển, tròn mắt nhìn cô.

Toàn thân Trì Am đều cảm thấy khó chịu, nhưng lúc này cô vẫn miễn cưỡng ngồi dậy nói nhẹ nhàng với đứa trẻ đang sợ hãi: "Xin lỗi nhé, làm em sợ rồi hả.”

Giọng cô khản đặc, cổ họng khát kinh khủng, nhưng nụ cười trên môi vẫn ấm áp.

Đứa nhỏ hiển nhiên có vẻ hướng nội, phát hiện cô tỉnh lại nó liền bật dậy chạy đi thật nhanh.

Trì Am quay đầu lại nhìn, liền thấy đứa nhỏ chạy tới phía sau ông lão cách đó không xa, thờ đầu ra nhìn cô.

Ông lão cầm thùng gỗ đi tới, hỏi: "Anh bạn, cậu là ai?”

Trì Am nở nụ cười ôn nhu nói với họ: "Chào ông ạ, cháu gặp phải hải tặc, bị ném xuống biển trôi dạt đến tận đây. Xin hỏi đây là đâu?”

Ông lão nghe lời cô nói thì hơi kinh ngạc, đáp lời: "Thì ra là vậy! Đây là đảo Little State, nếu cậu không chê thì đến nhà tôi nghỉ ngơi một lát. Vị trí của đảo Little State tương đối hẻo lánh, ở đây lại không có gì tốt nên thường phải mất một tháng mới có tàu buôn đi qua.”

Đảo Little State nổi tiếng là nghèo khó, vì vậy ông lão nói điều này cũng là một lời nhắc nhở đặc biệt cho cô.

Trì Am phân tích lời nói của ông trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: "Vậy thì đành quấy rầy ông vậy, ông yên tâm, tôi sẽ trả tiền thù lao!”

Ông lão cười không nói gì, bảo Trì Am đợi một lát, sau đó đưa cháu trai đi nhặt một ít vỏ sò, rồi dẫn Trì Am đi vào trong đảo.

Trên đường đi, Trì Am âm thầm nói chuyện tìm hiểu tình huống, nhanh chóng biết được hoàn cảnh của ông lão và hòn đảo này.

Ông lão này tên là Bill, sống với cháu trai Bliss. Ngay sau khi Bliss được sinh ra thì con trai ông đã đi theo thương nhận ra biển một đi không trở lại. Người ta đoán con ông đã chết trên biển. Cô con dâu không thể chịu nổi cuộc sống nghèo khó nên khi Bliss được hai tuổi, bắt gặp tàu buôn đi ngang qua đảo cô ta liền bỏ lại đứa con trai nhỏ và chạy trốn theo một người đàn ông trên tàu buôn. Bây giờ chỉ còn hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau.

Về phần đảo Little State này thì đây là một hòn đảo rất cằn cỗi, trên đảo không có nhiều cư dân, không hơn ba mươi hộ gia đình, nghe nói đây là những người không thể sống ở nơi khác, lưu lạc đến đảo Little State.

Đảo Little State có quá ít tài nguyên để sinh hoạt, nên có rất ít tàu buôn qua lại chỗ này. Khi tàu buôn đến hàng tháng thì cư dân trên đảo sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm một số đồ biển quý hiểm để đối với tàu buôn lấy một số vật phẩm thiết yếu cho cuộc sống.

Sau khi đi bộ khoảng hai mươi phút, họ đi đến một ngôi làng nhỏ trong rừng.

Những ngôi nhà của người dân sinh sống ở đây là nhà gỗ, nhà thấp và hẹp, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể nhìn thấy vào chỗ tận cùng ngôi nhà.

Lúc này có một số người dân trong xóm đang phơi lưới bắt cá, thấy ông cháu ông Bill về liền tới chào hỏi. Khi phát hiện ra sự có mặt của một gương mặt lạ là Trì Am, mọi người trong xóm đều chạy ra xem thử.

Đảo Little State này thật sự quá nhỏ, không có bao nhiêu ngư dân sinh sống, chỉ cần có một gương mặt mới đến thì sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Bill nói với họ: "Đây là Joy, cậu ấy ra khơi với một chiếc tàu buôn, vì gặp cướp biển nên dạt vào đây.”

Ngư dân nghe thấy vậy đều tỏ ra thông cảm với CÔ.

Trì Am bình tĩnh nhìn họ, nhận thấy cư dân trên hòn đảo này tuy nghèo nhưng tính tình chất pháp giản dị, không bài xích người ngoài, rất thông cảm với chuyện cô đã trải qua.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Bill trò chuyện với họ vài câu nữa rồi đưa Trì Am về nhà mình.

Về đến nhà, Bill nói với cô: “Trông cô có vẻ mệt mỏi, nếu không thì ăn một ít trước khi nghỉ ngơi đi!” Vừa nói ông vừa lấy nồi trên bếp xuống rót cho Trì Am một cốc nước.

Cái bát là vỏ của một loại thực vật, trông giống như quả dừa Trì Am nói cảm ơn, sau đó uống hết nước trong nửa gáo dừa, thứ nước ngọt ngào làm ẩm cổ họng khô khốc của cô, lúc này cô mới cảm thấy mình sống sót rồi.

Sau đó, Bill lấy một chiếc nồi khác xuống, múc đầy một bát canh cá thập cẩm cho Trì Am.

Cá trong món canh này là cá biển, mùi tanh không nặng nhưng nêm gia vị ít quá, vị nhạt nhẽo, dù thế thì uống vẫn ngon. Trì Am đã đói bụng lắm rồi, cũng không kén ăn, nhanh chóng uống một bát canh cá thập cẩm, đến khi đã đầy được nửa bụng thì cô dừng lại, ngượng ngùng nhìn ông cháu nhà Bill.

"Xin lỗi, hình như cháu ăn đồ ăn sáng của hai người rồi.”

Bill cười nói: "Không sao đâu, nấu lại là có ngay thôi.”

Trì Am liếc nhìn ông, khuôn mặt ông già nua đầy nếp nhăn, làn da sạm đen vì nắng gió, trông ông có vẻ cũng không lớn tuổi lắm, chỉ mới ngoài năm mươi, sáu mươi. Trong lòng cô thầm cảm thấy may mắn, ông lão này là người tốt bụng, có thể nhặt một người gặp nạn như cô mang về nhà thì hiển nhiên là chỉ làm việc thiện, không có mục đích gì khác.

Sau khi ăn uống xong, cô lau qua người bằng nước sạch, sau đó nằm trên chiếc giường tạm trong phòng kho đựng đồ mà Bill đã dọn dẹp cho rồi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Cô thực sự mệt mỏi lắm rồi.

Giấc ngủ này kéo dài hơn nửa ngày, khi Trì Am tỉnh dậy thì trời đã là lúc xế chiều.

Cô ngồi dậy khỏi giường, dụi đôi mắt còn ngái ngủ, yên lặng suy tư về thế giới này.

Thế giới này là một thế giới hải dương không có lục địa, toàn bộ thế giới được cấu tạo bởi nước biển và các hòn đảo.

Đảo do con người chiếm giữ, văn minh nhân loại phát triển, người có địa vị cao nhất của con người là chủ đảo, càng có nhiều đảo thì quyền lực và sức mạnh của chủ đảo càng lớn.

Đại dương thì do tiên cá cai trị, sự cân bằng mong manh được duy trì giữa con người và tiện cá.