Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 320: Người Cá Biển Xanh



Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía người mới lên tiếng, khi phát hiện người vừa nói câu này chính là thằng nhóc đã chế tạo ra trận đẫm máu như ác quỷ thì trong lòng đám quý tộc đều thấy lạnh cả người.

Thực tế tình huống này cũng không được coi là sự kiện kinh hoàng gì, rất nhiều quý tộc từng trải qua sự kiện còn lớn hơn thế này, mỗi lần ra biển đánh nhau với cướp biển thì khó tránh khỏi thương vong, trên tay họ cũng dính không ít máu tươi.

Nhưng khi đó đông người, khung cảnh cũng hỗn loạn, họ đứng trong đó nên không có cảm giác là bao.

Mà bây giờ, cảnh tượng này chỉ do một người tạo ra, kiếm thuật đáng sợ mà người này thể hiện cũng khiến họ rúng động từ tận đáy lòng.

Vũ lực khủng bố, chiến lực một đầu một trăm thường sẽ khiến người khác càng kiêng kỵ nhất là khi phát hiện kẻ đáng sợ như vậy lại không thể khống chế, đối với quý tộc mà nói là chuyện cực kỳ khiến họ phiền lòng.

“Anh... anh nói cái gì?” Miriar Jones thét lên, trợn mắt nhìn Trì Am, vẻ mặt phẫn hận.

Nếu không phải vì cho thằng nhóc này một bài học thì cô ta sẽ không bám đuôi đến nơi này, bị cướp biển bắt làm con tin. Trong phút chốc, thù mới hận cũ ùa lên khiến Miriar Jones quên mất nỗi sợ hãi bị bắt cóc, căm hận nhìn Trì Am.

Trì Am chậm rãi nói với tên cướp biển cũng đang sửng sốt: “Mày muốn giết thì cứ giết đi, chờ mày giết cô ta xong tao lại giết mày!”

Chuyện đơn giản biết bao, cô nói quá thản nhiên, mọi người đều cạn lời.

Cướp biển phát hiện người này thật sự không bận tâm, trong lòng chùng xuống, thanh kiếm mảnh trong tay không khỏi siết chặt.

Miriar Jones kêu thảm một tiếng. Mọi người nhìn qua thì phát hiện thanh kiếm đó đã cứa cổ cô ta, tơ máu đỏ sẫm chay ra. Miriar Jones là thiên kim của đảo chủ, từ nhỏ đã được nuông chiều, có bao giờ chịu khổ đến mức này. Phát hiện hải tặc thật sự sẽ giết mình, cô ta lập tức sụp đổ.

“Joy Dales, tôi hận anh!!!”

“Đừng giết cô ấy!” Edward Hill trầm giọng nói: “Chỉ cần anh buông tha cô ấy thì tôi có thể thả các anh đi.”

Hải tặc dời mắt nhìn Edward Hill, đương nhiên cũng nhận ra thân phận của anh ta. Nếu không phải bị Edward Hill đuổi bắt quá gắt gao thì họ cũng sẽ không rơi vào nông nỗi này...

Vẻ mặt hắn ta trở nên dữ tợn, hung ác nói: “Lời nói của đội trưởng Hill, tao tin! Nhưng tao không tin thắng oắt con bên cạnh mày, trừ phi nó tự chặt đứt một tay.”

Người thế giới này dùng kiếm cường thân, cánh tay là bộ phận quan trọng nhất của họ, nếu một người không có tay, không thể dùng kiếm thì người này cũng bị phá bỏ. Ý đồ của tên cướp biển này chính là như thế. Kiến thuật của Trì Am quá đáng sợ, thậm chí chúng còn chưa thấy rõ cô ra chiều như thế nào, không có một kiểm sự nào cho người ta cảm giác đáng sợ đến thế.

Cho nên hắn ta bắt cô phải phế bỏ cánh tay trước, không thể dùng kiếm thì mới có phần thắng.

Nghe vậy, người chung quanh không lên tiếng, ngay cả Edward Hill cũng không nhịn được mà nhíu mày.

Yêu cầu này thật quá quắt, nhất là đối với một kiếm sư thiên tài.

Nhưng người bị cướp biển bắt cóc là thiên kim của đảo chủ, thân phận cao quý, nếu ở đây là bình dân thì họ đương nhiên sẽ không hề do dự hy sinh bình dân kia để bảo toàn tiểu thư Jones. Tính mạng của quý tộc không phải là thứ mà bình dân có thể so sánh, thế đạo này chính là như vậy.

Nhưng Joy Dales không phải là bình dân. Cô không chỉ là quý tộc mà kiếm thuật càng đáng sợ tới mức khiến người ta kinh hãi, không dám chọc vào.

Lúc này, Miriar Jones đã sắp sụp đổ không nhịn được khóc kêu: “Joy Dales, anh mau chặt tay đi!”

Vẻ mặt Trì Am hơi rạn nứt. Cô nhìn tiểu thư Jones đang sụp đổ bằng ánh mắt như nhìn đứa thiểu năng, bất đắc dĩ thở dài: “Chặt gì mà chặt? Thằng ngu mới tự chặt tay mình! Trông tạo ngu lắm hả? Đã bảo rồi, mày muốn giết thì cứ giết đi, tạo không quan tâm cô ta thế nào, cô ta có liên quan gì tới tao đâu, dựa vào đâu mà tao phải tự chặt một tay để cứu cô ta? Đừng nói mấy câu ngốc như thế.”

Nói rồi, cô còn giơ chân đá một tên cướp biển đã bị mình chặt bỏ cánh tay bay đến trước mặt đám quý tộc cách đó không xa.

Đám quý tộc đó vừa lúc nhìn thấy vết thương chỗ cụt tay của tên cướp biển, một đống thịt máu chảy đầm đìa, lập tức ghê tởm đến mức tiếp tục nôn mửa.

Động tác của Trì Am hiển nhiên là đang khiêu khích thần kinh của cướp biển trước mặt mọi người. Mạch máu trên trán hải tặc lồi lên, bàn tay càng ngày càng siết chặt cổ Miriar Jones.

Nhưng hắn ta cũng không dám thật sự giết cô ta. Nếu hắn ta thật sự giết con gái của đảo chủ Jones, không có con tin quan trọng, e rằng họ sẽ lập tức chết hết ở chỗ này.

Trong lúc nhất thời, hai bên bắt đầu giằng co.

Đám quý tộc nhanh chóng biết được nỗi băn khoản của tên cướp biển, càng không dám thật sự khuyên Trì Am tự chặt một tay để cứu tiểu thư Jone nữa. Nhất là thái độ chẳng thèm quan tâm của Trì Am, ngay cả đảo chủ Jones cũng không thèm để vào mắt càng khiến họ kiêng kỵ người này không thôi.

Thấy tên hải tặc kia vẫn bình tĩnh, Trì Am lại đá bay một tên hải tặc khác, đá từng tên một bay đến trước mặt đám quý tộc, thậm chí có một tên bay về phía tên cướp biển kia.

Tên cướp biển kia tức gần chết. Thấy những người anh em của mình bị làm nhục kiểu đó thì sao không tức giận cho được.

Trì Am đá xong, cuối cùng không kiên nhẫn lãng phí thời gian với tên cướp biển đó mà nói thẳng: “Muốn giết thì cứ giết đi, còn chờ gì nữa? Lãng phí thời gian của tao!”

Nghe vậy, mọi người đều không có lời nào đáp lại.

Trước kia chỉ cần cướp biển lên đất liền bắt giữ con tin quan trọng, họ đều khuyên cướp biển đừng tổn thương người kia, từ từ hành động, cổ gắng cứu người kia, làm gì có ai như cô, còn giục cướp biển mau giết người. Thái độ này đương nhiên khiến người ta phẫn nộ, tiếc rằng lúc này phẫn nộ cũng chẳng có ích lợi gì.

Thấy tên cướp biển tức giận đến mức gân xanh nhô lên, Trì Am cứ như thể còn thấy chưa đủ, nói tiếp: “Tao biết mục đích lên đảo Whale của chúng mày, chẳng phải là vì Trái Tim Đại Dương hay sao? Nghe nói thứ đó là chúc phúc của thần biển, hiện tại là đồ cất chứa của đảo chủ Jones! Vừa lúc, chúng mày có thể mang tiểu thư Jones đi tìm đảo chủ đòi Trái Tim Đại Dương.”

Trì Am vừa dứt lời, nhất thời gợi lên một trận nhốn nháo, tiếng hít sâu liên tục vang lên. Người đã sớm biết tin tức thì không lộ dấu vết, người không biết chuyện này thì hít sâu một hơi, âm thầm tính toán chuyện này là thật hay giả và giá trị của nó.

“Mày...” Cướp biển kinh hãi.

Tranh thủ lúc tên cướp biển đang bị hoảng hốt, Trì Am tức khắc nhào qua.

Cướp biển vẫn luôn chú ý tới cô. Khi phát hiện động tác của cô, trong lòng hắn ta lên cơn hung ác, muốn giết thiên kim đảo chủ cho hả dạ, hơn nữa gây chút phiền phức cho Trì Am, nhưng một con dao găm đâm vào cánh tay cầm kiếm của cướp biển còn nhanh hơn cả động tác của hắn ta.

Tranh thủ lúc hắn ta bị đau đớn, Trì Am nhanh chóng kéo Miriar Jones lại ném ra đằng sau, thanh kiếm trong tay đâm về phía cướp biển, cũng chém đứt cánh tay cầm kiếm của hắn ta như những tên cướp biển khác.

Máu lập tức văng tung tóe, rơi vãi trên mặt đất. Tên cướp biển đó bị Trì Am đánh bay lên tường, từ trên tường ngã xuống đất, kêu rên thành tiếng, liên tục la hét thảm thiết.

Tiếng tru tréo vô cùng thê lương, một đám quý tộc sắc mặt trắng bệch, mấy tiểu thư quý tộc chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt xuống mặt đất.

Trì Am thản nhiên như không rút một chiếc khăn tay lau vết máu trên kiếm, nói với Edward: “Xong.”

Edward Hill: "...”

..

Lúc này, Miriar Jones bị Trì Am đẩy vào trong lòng một thành viên của đội tuần tra, vết thương trên cổ rỉ máu, hai mắt trợn tròn, hiển nhiên là bị kinh hãi không nhẹ.

Đám quý tộc khác cũng không dám hó hé một tiếng.

Mãi tới khi người của đội tuần tra áp tải đám hải tặc bị thương bị tàn phế kia rời đi, người phụ trách Muses run rẩy đi tới, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Trì Am rõ ràng chứa đầy vẻ kinh hãi.