Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 326: Người Cá Biển Xanh



Khi gia đình Dasle bị quân đội vây chặt, Elena và quản gia Millers đều sợ hãi, mặt mày trắng bệch.

"Angel...”

“Cậu chủ...”

Trì Am mỉm cười an ủi hai người, chỉnh lại chiếc cổ tay áo tơ tằm rồi nói với bọn họ: “Elena, Millers, hai người cứ chờ ở đây, đừng ra ngoài vội, để con ra ngoài xem thử.”

Khuôn mặt Elena trắng bệch, cuối cùng bà cũng bị thái độ trấn tĩnh của cô ảnh hưởng, hít sâu vào một hơi rồi nói: “Không sao, mẹ đi cùng con, mẹ cũng muốn xem thử bọn họ muốn làm gì.”

Phụ nữ có thể yếu đuối, nhưng một khi người phụ nữ đã trở thành mẹ, người đó có thể vì con của mình để trở nên kiên cường hơn.

Trì Am thấy vậy cũng không muốn từ chối, cô níu tay bà cùng đi ra ngoài.

Quản gia Millers cũng đi theo bọn họ.

Vừa đi ra ngoài bọn họ liền thấy quân đội đảo Whale đang cầm kiếm dài đứng trước cửa, những người này không phải hải quân mà là lục quân, hơn nữa còn là quân đội do chính đảo chủ chỉ huy. Trên người bọn họ mặc trang phục lục quân màu đỏ, bao vây vòng quanh nhà họ Dasle mấy vòng, thần sắc nghiêm túc, khí thế hùng hổ, nếu người bình thường đối mặt với bọn họ nhất định sẽ bị không khí này làm cho sợ hãi.

Sắc mặt của Elena và Millers trắng bệch thêm mây phân.

“Joy Dasle.” Một sĩ quan đứng trước cửa lạnh lùng lên tiếng.

Trì Am bảo vệ Elena đằng sau lưng mình, bình tĩnh hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”

“Có người thông báo, mấy tháng trước cậu câu kết với cướp biển, dẫn đến việc thuyền Warren của Black Shark bị cướp biển cướp, 200 thuyền viên trên tàu bị cướp biển giết...”

Người này vừa tuyên bố tội danh của cô, vừa lấy lệnh bắt giữ ra.

Sắc mặt Elena càng trắng hơn, cơ thể loạng choạng sắp ngã, chuyện bà lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.

“Tôi không cấu kết với cướp biển.” Trì Am bình tĩnh nói lại, vẫn không hề hoảng hốt hay lo lắng.

Khuôn mặt vị sĩ quan kia không một chút cảm xúc: “Cậu Dasle, làm phiền cậu phối hợp với công việc của chúng tôi, nếu như cậu thật sự trong sạch, thẩm phán nhất định sẽ trả lại công bằng cho cậu.”

Trì Am à một tiếng rồi nhìn quân đội đang vây quanh nhà mình, hỏi ngược lại đối phương: “Nếu như tôi không phối hợp thì sao?”

Ngay sau đó, những tiếng hoạt đồng thời vang lên, những binh sĩ đó đồng loạt cầm thanh kiếm trong tay lên, ánh sáng sắc lẹm của lưỡi kiếm dưới ánh sáng mặt trời không cần nói cũng có thể hiểu được.

“Cậu Dasle, làm phiền cậu phối hợp với công việc của chúng tôi.” Vị SĨ quan kia nhắc lại lần nữa.

Trì Am vẫn đứng im không cử động, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cây kiếm trên eo.

Những binh sĩ kia nhìn cô, không ai dám lên trước.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, vị sĩ quan kia nghiêm nghị nhắc lại lần nữa, ông ta chau mày lại, nhưng vì e dè kiểm thuật của Joy mà không ai dám tùy tiện ra tay.

Không biết kiểm thuật của Joy Dasle rốt cuộc cao bao nhiêu, giới hạn của cậu ở đầu bởi vì không ai có thể thăm dò được. Cũng chính bởi vì như vậy mà lần này khi nhận lệnh tới bắt Joy Dasle, bọn họ không như trước đây, không thèm quan tâm tới ý nguyện của đối phương, cứ trực tiếp bắt người đi là được, bởi vì không ai ngu ngốc đến mức đối đầu với quân đội.

Chỉ có Joy Dasle và những người này là khác biệt.

Con người ai cũng đều quý trọng tính mạng của mình, trước khi chắc chắn 100% có thể bắt được Joy Dasle thì tất cả bọn họ không ai dám ra tay manh động, tránh tạo ra thương vong.

Lúc này, cuối cùng Trì Am cũng lên tiếng, cô nói: “Tôi không cầu kết với cướp biển! Vậy nên các anh có thể cút được rồi!”

“Joy Dasle!” Sắc mặt viên sĩ quan kia càng trở nên khó coi: “Chẳng lẽ cậu dám công khai chống lại lệnh bắt của đảo chủ...”

“Như vậy thì đã làm sao? Các ông có thể tùy tiện định tội cho tôi thì vì sao tôi không thể phản kháng? Tôi khẳng định lại một lần nữa, tôi không cấu kết với cướp biển!” Trì Am nói rồi ôm lấy Elena, đẩy quản gia vào nhà.

Viên sĩ quan kia thấy cô từ chối phối hợp, sắc mặt vô cùng khó coi, ông ta lập tức nói: “Joy Dasle, cậu làm như vậy là công khai chống đối, chúng tôi chỉ có thể dùng bạo lực để bắt cậuphối hợp.” Nói rồi ông ta phất tay với phía sau.

Những binh sĩ tay cầm kiếm dài kia lập tức xông lên.

Trì Am đẩy Elena và quản gia vào trong, rút thanh kiếm ở eo, quay người xông về phía đám binh sĩ kia.

Tốc độ của cô vẫn rất nhanh như một chú chim biển, nhẹ nhàng lướt qua mọi nơi, những nơi mà cô đi qua, đám binh sĩ kia đều ngã gục, những người khác không kìm được đều rút lui về sau, như thể đang nhường cho cô một con đường.

Đợi đến khi cô tới trước mặt viên sĩ quan kia, mũi kiếm để lên cổ họng ông ta, một giọt máu ứa ra ngoài.

Sắc mặt viên sĩ quan kia hơi tái đi, cảm nhận được hơi lạnh thâm sâu của mũi kiếm sắc nhọn trên chiếc cố yếu ớt của mình.

“Joy, Joy Dasle, cậu làm như vậy là đang tấn công sĩ quan, là hành vi vi phạm pháp luật, có thể phải chịu...” Ông ta cố trấn tĩnh để nói, nhưng không thể giữ được khí thế như ban nãy.

Trì Am không muốn ông ta lèm bèm liền tóm lấy cổ áo ông ta vứt ông ta ra ngoài đường.

Sau phu nhân Jones, vị sĩ quan này thành người thứ hai bị vứt ra ngoài như một đống rác trước mặt mọi người.

Viên sĩ quan này khổ sở bò dậy, Trì Am nói với ông ta: “Tôi biết mấy người chỉ nghe theo mệnh lệnh của người khác để làm việc nên tôi không giết các người, mấy người đi đi. Đương nhiên nếu mấy người còn cố tình muốn xông vào nhà Dasle thì đó là hành động đột nhập trái phép vào nhà dân, chủ nhà có quyền tự vệ. Người làm chủ nhà như tôi chỉ có thể đại khai sát giới, hi vọng mọi người không để tôi có cơ hội tự vệ.”

Mọi người: “...”

Đến khi cánh cửa nhà họ Dasle đóng lại, vị sĩ quan kia hoàn toàn không còn cách nào khác, chỉ có thể sụ mặt dẫn người rời khỏi đó.

Trì Am giải quyết xong việc vừa rồi, bước vào trong nhà liền nhìn thấy Elena và quản gia đang cố gắng trấn tĩnh.

Cô mỉm cười nói: “Được rồi, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, hai người không cần quá lo lắng đâu.”

Quản gia và Elena nhìn cô, không nói gì cả, mà bọn họ không biết lúc này nên nói gì, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người ngang nhiên dám chống lại lệnh bắt mà đảo chủ đã ban bố, đối phương còn không thể làm gì được cô.

Đọ võ lực không thể qua được cô thì còn có thể làm gì nữa?

“Ông ta sẽ không từ bỏ đâu.” Khuôn mặt Elena trắng bệch, bà nói: “Jones là một người đàn ông đáng sợ, ông ta sẽ tiếp tục phái người tới đây. Angel, làm sao đây, rốt cuộc ông ta đang muốn là gì, vì sao ông ta lại chụp mũ cho con một tội danh đáng sợ như vậy...”

Không có tội danh nào đáng sợ hơn tội cấu kết với cướp biển, nó có thể hủy hoại hoàn toàn một con người, khiến người đó không thể gia nhập vào xã hội bình thường của con người trên đảo, cuối cùng không còn cách gì khác ngoài việc tham gia một nhóm cướp biển.

“Không sao đâu, không sao đâu mẹ, cho dù ông ta làm gì đi nữa thì ông ta cũng không thể đắc ý được đâu, con hứa với mẹ!” Trì Am thề.

Cuối cùng Elena cũng bật cười.

So với sự lo lắng của Elena, ánh mắt của quản gia Millers càng có vẻ sâu sắc hơn, ông ta cũng hiểu rõ hơn. Lúc này cuối cùng ông ta cũng bỏ đi những ấn tượng kỳ lạ về vị chủ nhân này, ông ta dám chắc vị chủ nhân này lợi hại hơn bất cứ người chủ nào của ông ta trước đây.

Bởi vì tất cả mọi mưu mô quỷ kế đều không thể thực hiện được trước mặt cô.

Khả năng võ thuật tuyệt đối đủ để cô khinh thường quân đội của nhân loại.

Một chủ nhân lợi hại như vậy, hơn nữa còn làm việc không theo quy tắc thông thường khiến quản gia Millers lập tức cảm thấy có cảm giác thuộc về nhà họ Dasle, dường như ông ta có thể phục vụ ở đây cả đời.

Ông ta mỉm cười, nói: “Cậu chủ, tôi cảm thấy đảo chủ Jones có lẽ sẽ còn phải quân đội qua đây, đến lúc đó cậu hông cần khách sáo, những lúc thích hợp cậu có thể giết vài người, khiến bọn họ biết được cậu không phải là một người mềm lòng, phải khiến bọn chúng e dè cậu để về sau chúng không dám tới nữa.”

“Ý tưởng hay.” Trì Am vỗ tay cười lớn.

Elena kinh ngạc nhìn vị quản gia, bà không ngờ ông ta lại là một quản gia như vậy, rõ ràng trước đây ông ta cũng cảm thấy cách hành động của Trì Am không hợp với phong cách của quý tộc, khiến cô không có một chút cảm giác quý tộc nào.

Quả nhiên tới ngày hôm sau đã có một nhóm quân khác bao vây nhà họ Dasle.

Trì Am không quan tâm đến chuyện này lắm, chỉ cần đám người đó không xông vào nhà thì cô cũng không để ý, để bọn chúng muốn làm gì thì làm.

Có bài học ngày hôm qua, nhóm quân đang cầm trong tay lệnh bắt giữ có chữ ký của đảo chủ không dám xông vào, bọn họ cũng sợ mất mặt, những việc thế này mất mặt một lần đã quá đủ, sao có thể để mất mặt đến lần thứ hai, nếu không danh dự của lục quân biết để đâu? Vậy nên bọn họ chỉ muốn đơn giản là bao vây nhà họ Dasle lại, tạo ra một ấn tượng cho mọi người rằng nhà Dasle đã phạm pháp, từ đó ép Trì Am phạm pháp.