Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 373: Hắc Ám Xâm Nhập



Phương Lạc Chương đi theo Nghê Hi làm trợ thủ, nhìn cô ấy lưu loát chữa trị cho người bị thương, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.

“Chị Nghê, hôm nay cảm ơn chị, nếu không có chị thì chắc tôi đã trở thành đồ ăn của dị hình mất rồi, thật sự cảm ơn chị lắm.” Cậu ta nói chân thành, giờ đây đã thay đổi ấn tượng triệt để về Nghê Hi, đồng thời phỏng đoán về thân phận của Nghê Hi cũng bị đè dưới đáy lòng.

So với Nghê Hi, cậu ta vẫn là người không dung nhập vào thế giới này.

Thái độ của Nghê Hi rất lạnh nhạt: “Không cần cảm ơn, tôi chỉ thuận tay thôi.”

“Cho dù là thuận tay thì cũng là chị đã cứu tôi.” Phương Lạc Chương cười hề hề, không hề bận tâm tới thái độ của cô ấy.

Nghê Hi lạnh nhạt nhìn cậu ta, vốn định nói gì đó, song khi thấy gương mặt ngại ngùng trong sáng kia, cô lại ngậm miệng.

Để cảm tạ ân cứu mạng của Nghê Hi, lúc nấu cơm, Phương Lạc Chương mượn việc công làm việc tư cho Nghê Hi nhiều hơn mấy miếng thịt, bị người khác trêu ghẹo cũng không giận mà vẫn cười hớn hở.

Cười trông đến là ngu.

Nghê Hi không nhịn được mà lặng lẽ nhìn cậu ta, cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, họ tiếp tục lên đường, bước đi trong thành phố dị hình.

Lộ trình ba bốn ngày theo dự tính của Trì Am được tính theo tốc độ lúc trước cô và Tư Ngang cùng nhau lên phía bắc, nếu là thế giới hòa bình trước tận thế thì chỉ cần một ngày rưỡi là đến, ai mà biết tình hình bên này lại đáng sợ đến thế. Dị hình ở đây nhiều đến mức khó có thể tưởng tượng, chỉ riêng rời khỏi thành phố này thôi, họ đã tốn đến ba ngày trời.

Suốt ba ngày, mọi người liên tục chém giết, vũ khí dự trữ đã dùng hết một phần ba, có thể thấy được con đường này rất khó đi.

Cuối cùng khi họ rời khỏi thành phố này, Tư Ngang ném một quả bom tự chế uy lực cực mạnh vào chỗ có nhiều dị hình nhất.

Tiếng nổ đùng đùng vang lên không ngớt bên tai, cả thế giới dường như đang rung chuyển, đám mây hình nấm dâng lên cao, cứ như xé rách không gian.

Mọi người đứng trên sườn núi ngoài thành không xa, đưa mắt nhìn ánh lửa trên bầu trời thành phố, chiếu sáng gương mặt của họ vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng.

Bản đồ thành phố hiển thị trên màn hình máy tính bảng, vô số chấm đỏ đại biểu cho dị hình đang biến mất trong vụ nổ.

Mãi tới khi vụ nổ đã bình ổn, Tư Ngang mới nói: “Đi thôi, đến thành phố S.”

Mọi người đều đáp lời, lại trèo lên xe, tiếp tục đi về hướng đông.

Con đường kế tiếp vẫn có rất nhiều dị hình, chỉ cần không phải đi xuyên qua thành phố thì sẽ không gặp phải thể tiến hóa, ngược lại không khó đi như ban đầu. Vì thế, Tư Ngang đã sớm thả ong robot ra ngoài để theo dõi hoàn cảnh chung quanh, chẳng mấy chốc đã phát hiện khác thường.

“Hai con đường này là đường dẫn tới thành phố S, có hai nhóm người đều đi về hướng này.” Tư Ngang nhìn tin tức mà ong robot phản hồi, lâm vào trầm tư.

“Chẳng lẽ là người của căn cứ Tự Do?” Trì Am hỏi.

“Có khả năng.”

Trì Am không nhịn được mà chạm vào thanh kiếm đặt bên cạnh, không biết đến lúc đó cô chống lại những kẻ xuyên việt, kẻ trùng sinh kia, ai mạnh hơn đây?

Tốn gần sáu ngày, cuối cùng họ đã đến bên ngoài thành phố S.

Cùng lúc đó, cũng có hai nhóm người đều đến thành phố S, tiến vào thành phố S từ các hướng khác nhau.

Thành phố S cũng là thành phố dị hình. Trước tận thế, đây cũng là thành phố đông dân cư, cũng là nơi mà dị hình thích chiếm lĩnh, đám dị hình đó đã nuốt chửng vô số nhân loại ở nơi này, tốc độ tiến hóa cũng nhanh hơn nơi khác rất nhiều. Khi nhóm người Trì Am tiến vào thành phố đã gặp phải mấy con thể tiến hóa.

Đều bị Tư Ngang trực tiếp dùng bom kíp nổ giải quyết.

Tư Ngang không kiên nhẫn lãng phí thời gian với lũ dị hình này, tranh thủ trước khi đám người kia còn chưa đến nơi, anh phải lấy được những tinh thể màu xanh lam kia trước.

Chiếc xe nhanh chóng chạy trong thành phố S, tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, truyền ra thật xa, cũng khiến đám người vừa tiến vào thành phố S không lâu cảm nhận được sức nổ. Một người phụ nữ tóc dài bay bay trong xe nhất thời thay đổi sắc mặt.

“Bị lộ tin tức rồi.” Cô ta âm trầm nói.

“Cái gì?” Một người phụ nữ mặc áo da màu đỏ bên cạnh kinh ngạc nhìn cô ta: “Vi Lan, đã xảy ra chuyện gì?”

Đào Vi Lan vén lọn tóc rơi bên má về sau tai, thở dài một hơi, nói: “Chị Từ, đã lâu rồi không thấy tin tức của Bàng Thiến, tôi nghi ngờ cô ấy đã chết.”

Nghe vậy, chị Từ lộ vẻ đau buồn, nói: “Thế đạo này quá gian khổ, một mình cô ấy ở bên ngoài thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.”

Bàng Thiến là một người cực kỳ cứng đầu, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Nếu cô ta thật sự chết ở bên ngoài thì cũng chẳng lấy làm lạ.

“Bàng Thiến không chết trong tay dị hình.” Nói tới đây, vẻ mặt Đào Vi Lan trở nên dữ tợn: “Trên người Bàng Thiến có bùa bình an mà tôi cho, dị hình sẽ không đối phó với cô ấy, trừ phi có kẻ giết chết cô ấy. Tôi biết rồi, chắc chắn là Tư Ngang đã giết cô ấy!”

Chị Từ kinh ngạc nhìn cô ta, ánh mắt khó hiểu, cẩn thận hỏi: “Vi Lan, tại sao cô lại nhất quyết đòi giết Tư Ngang của căn cứ Hy Vọng? Căn cứ Hy Vọng và căn cứ Tự Do một ở phía nam một ở phía bắc, hai bên đều không xung đột lợi ích.”

Hơn nữa Tướng quân Tư là một người tốt vì dân vì nước, dân chúng Hoa Quốc đều kính trọng ông ấy, rất nhiều người đều tin rằng cháu trai ông ấy cũng là người tốt. Cô chưa từng gặp Tư Ngang, nhưng vì có ấn tượng tốt với Tướng quân Tư nên trong tiềm thức cũng cảm thấy chắc hẳn người này không phải là kẻ xấu.

Nhưng trong mắt Đào Vi Lan, đây là người cần phải chết.

Đào Vi Lan quay sang nhìn cô ta.

Cô ta có dung nhan thanh lệ, khí chất dịu dàng, mái tóc dài mềm mại, đôi mắt to trong veo, cho người ta cảm giác tựa như một cô gái thuần khiết đúng chuẩn hiền thê lương mẫu, rất dễ dàng khiến người khác nảy sinh thiện cảm.

Ngoài ra, thực lực của cô ta rất mạnh, rất ít người là đối thủ của cô ta, đây càng là vốn liếng để cô ta sinh tồn ở tận thế.

Kiểu phụ nữ thế này, chẳng trách lại có nhiều người đàn ông ái mộ cô ta, mong được lọt vào mắt xanh của cô ta đến thế.

Tiếc rằng cô ta không có ý định yêu đương, cũng không muốn tìm một người đàn ông sống chung, chỉ trông coi căn cứ Tự Do, phát triển chiến đội Hoa Hồng, là một người phụ nữ cực kỳ khiến người ta tin phục kính nể.

“Chị Từ.” Giọng cô ta dịu dàng, mí mắt cụp xuống khiến cô ta trông hơi u buồn: “Tư Ngang là một con quái vật, nếu không diệt trừ cậu ta thì cậu ta sẽ mang lại tai họa lớn lao cho cả nhân loại.”