Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 377: Hắc Ám Xâm Nhập



Sau khi hai người hàn huyên một lát, ông Trần đã trở lại.

Trì Am và Tư Ngang vội đứng dậy.

Ông Trần là một ông lão mặt mày hồng hào. Ông ấy cười kêu hai người trẻ tuổi ngồi xuống, đánh giá Tư Ngang: “Nghe bảo cháu xảy ra sự cố lúc nghiên cứu nên mới biến thành thế này, đúng là càng ngày càng trẻ tuổi.”

Tư Ngang cười nói: “Trông ông Trần cũng đâu có già ạ.”

Ông Trần thở dài: “Không bằng ông nội cháu. Sau khi ông ấy trở thành Chiến sĩ cuồng, nghe bảo đã trẻ lại mấy chục tuổi. Bao nhiêu nhân loại muốn được tiến hóa thành Chiến sĩ cuồng, tiếc rằng đây là số mệnh, chỉ có những người được ông trời lựa chọn thì mới đạt được một lần ưu hóa gen.”

Trì Am ngồi một bên ngoan ngoãn nghe họ trò chuyện, vẫn luôn mỉm cười, không hề có một chút không kiên nhẫn.

Mãi tới khi ôn chuyện đã đủ rồi, ông Trần mới nói với Trì Am: “Cô Trần à, bây giờ cha mẹ cô đang làm việc trong viện nghiên cứu nông nghiệp, hai người muốn đón họ đi không dễ đâu.”

“Có phiền toái gì ạ?” Tư Ngang hỏi.

Ông Trần bưng ly trà uống một ngụm, nói thẳng: “Tiểu Ngang, chắc hẳn cháu đã từ chỗ ông nội cháu biết tình hình hiện tại của căn cứ Đào Nguyên, đúng không?”

Tư Ngang gật đầu. Họ đi một đoạn đường từ lối đi đặc thù tiến vào căn cứ Đào Nguyên đã chứng kiến mấy vụ xung đột nảy sinh giữa người thường và Chiến sĩ cuồng, còn có những người thường khuôn mặt đờ đẫn ngồi trong những túp lều được dựng ở ven đường. Từ trạng thái tinh thần của những người này có thể thấy được căn cứ Đào Nguyên thực sự rất rối loạn.

Thế lực ở nơi này quá nhiều, những người đó cũng chỉ nghĩ tới chuyện tranh giành quyền lực, mặc kệ sự sống chết của người thường, người thường càng sống càng chết lặng, còn cả mối đe dọa đến từ dị hình ở bên ngoài, dẫn tới căn cứ này loạn lạc hết sức, bầu không khí nặng nề.

“Trong căn cứ này, ai cũng muốn vơ vét càng nhiều ích lợi về phía mình, chẳng có mấy người thật sự làm việc vì dân, mấy viện nghiên cứu quan trọng đều bị những kẻ khác nhúng tay khống chế, viện nghiên cứu nông nghiệp cũng rất được thượng cấp coi trọng, các cháu muốn dẫn người rời đi rất khó. Nếu những người đó không buông tay thì e rằng cha mẹ của cô Trì sẽ không thể rời đi.” Ông Trần nói.

Tư Ngang mỉm cười: “Không sao, làm phiền ông Trần nói cho bọn cháu biết về viện nghiên cứu nông nghiệp, để bọn cháu còn nắm được tình hình.”

Ông Trần lập tức tóm tắt với cậu về tình hình của viện nghiên cứu.

Được đến tin tức mà mình cần, Tư Ngang ngồi lại một lát, từ chối lời mời ăn cơm của ông Trần, cuối cùng cáo từ rời đi.

“Ngày mai tôi sẽ tranh thủ thời gian báo cho cha mẹ của cô Trì, để hai bên gặp mặt trước. Chuyện cỏn con này hẳn là sẽ không có ai ngăn cản.” Ông Trần nói với Trì Am.

Trì Am cảm kích nói: “Vậy thì cảm ơn ông Trần.”

Ông Trần đưa họ ra khỏi nhà, không nhịn được thở dài.

Đối với chiến hữu cũ là Tướng quân Tư, cũng đã nhiều năm ông Trần không gặp lại. Họ kết bạn với nhau trên chiến trường hồi trẻ tuổi, nói là giao tình vào sinh ra tử cũng không đủ, cho nên ông hiểu được suy nghĩ không muốn liên lụy tới mình của Tư Ngang.

Buổi tối, ba đứa cháu trai cháu gái của nhà họ Trần trở về, bà Trần không nhịn được lải nhải về vị khách đã đến nhà mình vào ban ngày với họ, khi nhắc đến Tư Ngang, cực kỳ khen ngợi anh.

“Đúng rồi ông nội, chẳng phải ông Tư đã mời ông đến căn cứ Hy Vọng mấy lần hay sao?” Cháu lớn Trần Kiến Đình bỗng nói.

Cháu gái út Trần Kiến Nhu cười hì hì: “Đúng đấy ông nội, nghe nói ông Tư là một người rất công bằng chính trực, căn cứ Hy Vọng cũng không hỗn loạn như căn cứ Đào Nguyên, hay là lần này chúng ta đi theo cậu chủ Tư kia cùng đến căn cứ Hy Vọng luôn đi cho rồi.”

Ông Trần bất mãn nói: “Không đi. Ông đã già đầu rồi, đến đó chẳng phải là tốn công vô ích hay sao?”

Thấy ông nổi nóng, mọi người cũng không tiện nói thêm.

Chỉ có bà Trần hiểu ý của chồng mình. Thực ra ông ấy không muốn làm phiền ông bạn cũ. Chứ ông ấy đến nơi đó, chẳng lẽ lại không làm việc gì? Nếu làm lại nghề cũ thì chẳng khác nào nhúng tay vào chuyện của căn cứ Hy Vọng, thế chẳng phải sẽ khiến ông bạn cũ khó xử hay sao?

Huống chi trong căn cứ Đào Nguyên cũng có một số việc không thể dứt bỏ.



Thấy họ đã về, Phương Lạc Chương lập tức lại gần cười hỏi: “Chị Trì, đã gặp được cha mẹ chị chưa?”

“Chưa đâu, chờ xem ngày mai ông Trần thu xếp cái đã.” Trì Am trả lời.

Buổi tối, sau khi ăn tối xong, Trì Am lập tức thảo luận với Tư Ngang cách dẫn cha mẹ cô rời đi.

Đối với những kẻ ở căn cứ Đào Nguyên, thực tế Tư Ngang chẳng thèm để mắt tới họ. Nếu chỉ có một mình anh, anh không ngại làm cho những kẻ ngu xuẩn đó chịu chút đau khổ, để chúng nhận thức rõ hiện thực, chơi khăm căn cứ Đào Nguyên một chút, nhưng không thể liên lụy tới ông Trần.

Trì Am sờ lên thanh kiếm, nói với giọng vô cùng khí phách: “Tôi lười lắm mồm với họ, thẳng tay đánh nhau luôn rri, ai dám ngăn cản tôi, tôi chém cho một nhát.”

Phương Lạc Chương sùng bái nhìn cô, đám trợ lý như Nghê Hi cũng không nhịn được nhìn cô.

Với vũ lực của cô nàng này đúng là không cần so đo quá nhiều.

Tư Ngang ngẫm nghĩ, cười nói: “Được, muốn làm thì cứ làm đi, đúng là không cần so đo quá nhiều.”

Được sự ủng hộ của anh, Trì Am sung sướng nở nụ cười, chăm chỉ đi luyện kiếm, chuẩn bị dẫn cha mẹ rời đi ngay sau khi gặp họ, ai dám cản đường cô, cô trực tiếp chém người.

Trưa hôm sau, ông Trần phái cháu lớn Trần Kiến Đình đến đây mời nhóm Trì Am sang đó.

“Cha mẹ tôi đã đến chưa?” Trì Am hỏi.

Trần Kiến Đình gật đầu: “Ông nội tôi đã phái người đến viện nghiên cứu nông nghiệp đón họ rồi.”

Nghe vậy, Trì Am rất vui vẻ, không biết cha mẹ thế giới này trông như thế nào, có giống như mình nghĩ không.