Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 387: Hắc Ám Xâm Nhập



Từ sau khi được Nghê Hi cứu mạng, cậu ta tự nhận là người nhớ ơn trả ơn, đương nhiên đối xử với Nghê Hi cực kỳ tốt, mỗi lần nấu món gì ngon đều sẽ lén lút chừa lại một phần cho cô ấy, đối xử với đùi vàng Trì Am còn không tốt đến mức này… Dù sao Tư ma vương luôn ở bên cạnh vợ mình, cậu ta cũng không dám đối xử quá tốt với cô, tránh bị hiểu lầm.

Trải qua mấy ngày chung sống, Phương Lạc Chương phát hiện người đẹp băng giá Nghê Hi lại có một sở thích rất đáng yêu, đó là thích món ăn ngon. Mặc dù bất kể Nghê Hi làm gì cũng trông bình tĩnh thong dong, rất hiếm có người nhìn thấy gì đó từ trên nét mặt của cô ấy, nhưng Phương Lạc Chương bám đuôi cô ấy nên đương nhiên cũng phát hiện một vài thói quen nhỏ của cô ấy.

Ví dụ như lúc ăn món ngon, cô ấy sẽ bất giác giảm tốc độ ăn, cứ như đang chậm rãi nhấm nháp món ăn. Còn những lúc khác, cô ấy ăn cơm mà như chiến đấu, thậm chí cảm thấy ngay cả ăn cơm cũng lãng phí thời gian, chỉ hận không thể trút hết thời gian vào việc nghiên cứu, nghiễm nhiên là một người cuồng nghiên cứu khoa học.

Sau khi phát hiện sở thích nhỏ này, Phương Lạc Chương càng thích cho cô ấy ăn.

Hôm nay nghỉ ngơi, cậu ta vốn đi theo Nghê Hi cùng nhau hái chút rau dại ăn được trong rừng, nào ngờ lại đột nhiên có người xông ra từ trong rừng, một chiêu hạ gục Nghê Hi, đánh cho cô ấy ngất xỉu rồi khiêng đi.

Trong lúc nhất thời, Phương Lạc Chương quên mất mình là trạch nam yếu xìu, máu dồn lên não, lập tức nhào tới.

Sau đó bị người ta bắt cóc luôn một thể.

Dù sao bắt một người là bắt, bắt hai người cũng là bắt.

Người khiêng họ có tốc độ rất nhanh, rõ ràng là chạy trong đường rừng gập ghềnh, nhưng họ gần như không hề bị ảnh hưởng.

Phương Lạc Chương bị khiêng đi như bao gạo, ngay cả giãy dụa cũng bất lực, xóc nảy đến mức sắp nôn mửa.

Người đàn ông khiêng cậu ta vóc dáng cao lớn, xách cậu ta cứ như xách một chú gà con, trên cổ có dấu hiệu của Chiến sĩ cuồng, nhưng thực lực của anh ta lại mạnh hơn Chiến sĩ cuồng bình thường.

Ít nhất cậu ta cảm nhận được mấy người bắt cóc họ mạnh hơn cả các Chiến sĩ cuồng đã được Tư Ngang dùng dung dịch tiến hóa gen phiên bản cải tiến đề cao thực lực.

Phương Lạc Chương không nhịn được phỏng đoán họ muốn mang mình và Nghê Hi đến chỗ nào. Cậu ta bị xóc nảy đến mức không nhịn được nữa, “huệ” một tiếng ói ra.

Hành động này đương nhiên chọc giận Chiến sĩ cuồng đang khiêng cậu ta. Người kia không hề nương tay tát một phát khiến cậu ta ngất xỉu.

Thế nên diễn biến kế tiếp, Phương Lạc Chương đều không hay biết gì nữa.

Đến khi Phương Lạc Chương khôi phục ý thức, trong lúc mơ màng nghe thấy một giọng nữ êm dịu, nghe vào tai sẽ khiến người ta rất dễ chịu, tiếc rằng nội dung câu nói của cô ta lại không êm tai như thế.

“… Đây chính là Nghê Hi?”

“Đúng vậy cô Đào, lúc đó tôi nghe thấy thằng nhóc này gọi cô ta như vậy.”

Có người đi tới, một lát sau giọng nữ kia tiếp tục nói: “Năm ngoái mấy trợ lý của Tư Ngang đã bị tôi giết chết, không ngờ cậu ta lại tìm được một trợ lý giỏi giang không biết từ đâu ra. Nghe nói người đàn bà này nắm giữ tất cả hạng mục nghiên cứu của Tư Ngang, có thể đuổi theo tốc độ nghiên cứu của Tư Ngang, có một bộ não rất thông minh. Các anh chiêu đãi cô ta cho chu đáo vào, nhất định phải làm cho cô ta phun ra hết hạng mục nghiên cứu của Tư Ngang!”

“Vâng!”

Nghe đến đây, Phương Lạc Chương lập tức căng thẳng, giãy dụa muốn mở mắt ra. Tiếc rằng lúc trước cậu ta bị Chiến sĩ cuồng tát một cái khiến đến bây giờ đầu óc cậu ta vẫn còn đang ù đi, hơi bị chấn động não, cả người choáng váng, hoàn toàn không tỉnh lại được.

Nhận thấy có người khiêng mình lên, Phương Lạc Chương khó chịu rên rỉ một tiếng, cuối cùng không nhịn được mà ngất xỉu tiếp.



“Phương Lạc Chương, tỉnh lại đi!”

Khi Phương Lạc Chương lại khôi phục ý thức một lần nữa thì thấy gương mặt lạnh lùng diễm lệ của Nghê Hi dưới ánh trăng.

Phương Lạc Chương đang định nở nụ cười, không ngờ lại ảnh hưởng tới vết thương trên mặt, không nhịn được lại rên rỉ một tiếng.

Ánh mắt Nghê Hi vẫn lạnh lùng, nâng đầu cậu ta lên đút cho cậu ta mấy viên thuốc.

Nửa bên mặt của Phương Lạc Chương đều bị tê dại, ăn gì trong miệng cũng không biết, hỏi ú ớ: “Chị… cho tôi… ăn cái gì thế?”

“Thuốc độc!” Nghê Hi lạnh lùng nói.

Phương Lạc Chương nở nụ cười, một con mắt sưng tới nỗi không mở ra được, lúc cười trông rất xấu.

Một lát sau, cuối cùng cậu ta cũng nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, chợt giật mình: “Đúng rồi, Đào Vi Lan kia… Ủa?” Cậu ta ngoảnh đầu nhìn thì phát hiện lúc này họ đang ở trong một căn phòng trống không, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ.

Lúc này trăng lên giữa trời, không biết đã là mấy giờ, chung quanh yên ắng, cậu ta ngồi tựa vào bên cửa sổ, Nghê Hi ngồi bên cạnh cậu ta.

“Chúng ta đang ở đâu?” Cậu ta hỏi.

“Không biết.” Nghê Hi lạnh nhạt nói: “Tôi đã giết những kẻ được Đào Vi Lan phái đến canh chừng chúng ta rồi, lúc mang theo cậu trốn ra ngoài thì không chú ý phương hướng.”

Nghe đến đó, Phương Lạc Chương liên tưởng tới lời nói mà mình nghe thấy trước khi hôn mê, không nhịn được cảm động nói: “Cảm ơn chị, thực ra chị không cần lo cho tôi đâu.” Nếu một mình Nghê Hi trốn đi, bỏ mặc mình cho Đào Vi Lan thì cậu ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Nghê Hi hừ một tiếng: “Cậu quá ngu xuẩn, nếu ném cho Đào Vi Lan thì e rằng chỉ cần hai ba câu đã bị cô ta moi hết lai lịch của cậu rồi.”

Cậu ta cười nói: “Tôi thì có cái gì…” mà lai lịch đâu.

Mấy chữ cuối cùng bị cậu ta nuốt vào, híp con mắt còn lành lặn khiếp sợ nhìn cô ấy, ngập ngừng: “Chị Nghê, chị nói… nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu…”

“Không hiểu thì thôi.” Nghê Hi thản nhiên nói, tựa lưng vào tường nghỉ ngơi.

Lúc trước khiêng một người đàn ông chạy trốn, cho dù cô là Chiến sĩ cuồng thì cũng mệt mỏi vô cùng.

Chiến sĩ cuồng bên cạnh Đào Vi Lan đều do cô ta chế tạo từ linh tuyền, thực lực cao hơn Chiến sĩ cuồng bình thường. Nếu không phải cô đã quen mang theo một ít đồ chơi bên mình thì e rằng lần này sẽ gục ngã trong tay Đào Vi Lan.

Nghĩ đến đây, Nghê Hi không nhịn được mà sờ lên cánh tay, im lặng suy đoán mục đích của Đào Vi Lan.

Hô hấp của Phương Lạc Chương nhẹ đến mức gần như không có, một lúc lâu sau mới chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.

Cậu ta nói: “Chị Nghê, chúng ta trao đổi ám hiệu đi!”