Mọi người khó khăn lắm mới thoát được những tảng đá khổng lồ lăn xuống cửa sơn cốc. Họ vừa xoay người nhìn thì đã phát hiện những tảng đá đó đã chặn cửa sơn cốc lại.
Sắc mặt mọi người đều trở nên hơi khó coi, cho dù biết bên kia thung lũng đã không an toàn, nhưng tình huống này vẫn khiến họ có một loại ảo giác bị chặn đứng đường lui.
Vất vả lắm mới tới được một nơi an toàn, lúc này cả đám người đã như chim sợ cành cong, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến họ thét chói tai ra tiếng. Điều này chứng tỏ họ đã quá mức sợ hãi.
Cố Duy sợ tiếng hét của họ sẽ dẫn tới kẻ săn mồi khác, anh ta bắt buộc lạnh lùng lên tiếng: “Nếu mọi người còn tiếp tục không biết kiềm chế, cẩn thận sẽ thu hút những động vật nguy hiểm khác đang ẩn náu trong sơn cốc này đấy! Nếu mọi người hấp dẫn chúng lại đây thì sẽ trở thành đồ ăn cho chúng!”
Cuối cùng tất cả đám người kinh hãi rối loạn đều ngậm miệng lại, kẻ nào vẫn còn chưa im lặng thì bị người bên cạnh giận dữ trừng mắt. Cho dù có sợ hãi đến mức nào cũng bịt chặt miệng mình. Chỉ có điều, họ đã không nhịn được mà âm thầm rơi lệ, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.
Như thể muốn xóa nhòa cảnh tượng đồng bạn trước đó còn sống sờ sờ nói cười đùa giỡn cùng mình giwof đã bị những con thú khổng lồ cắn xé một cách tàn nhẫn, gột trôi theo dòng nước mắt.
“Tôi tin rằng mọi người cũng đã thấy, Brisu rất nguy hiểm.” Cố Duy trầm giọng nói: “Động vật ở nơi này không giống như đám thú trong trí nhớ của chúng ta. Kể cả là những con vật dễ thuần hóa và quen thuộc nhất với chúng ta cũng vậy. Đối với con người như chúng ta mà nói, lực sát thương chẳng khác gì một con khủng long. Đây cũng là lý do tại sao mỗi lần người tiến vào Brisu nhiều như vậy, đến cuối cùng lại chỉ có mấy người còn sống rời khỏi đây. Mọi người đã hiểu chưa?”
Cả đám người không ai lên tiếng.
So với sự sôi nổi ở bãi cát, bây giờ lại là bầu không khí im ắng chết chóc.
Tiếp theo, một người đàn ông da trắng mở miệng nói: “Chúng ta thật sự không có cách nào rời khỏi đây ư? Cho dù là trở về bãi cát của Bruzo, thà tôi canh giữ ở đó năm năm cho đến khi máy bay đến đón chúng ta, cũng không muốn...”
“Mọi người đã vượt qua ‘cánh cửa’ rồi, tôi tin rằng mọi người đều hiểu ý nghĩa của hai chữ này là gì rồi nhỉ. Bây giờ chúng ta đã không còn ở Brisu nữa rồi.” Cố Duy lạnh lùng nhắc nhở.
“Không thể thế được!” Đám đông lại trở nên ầm ĩ.
“Tại sao lại không thể chứ?” Cố Duy mỉa mai nói: “Brisu là ‘cánh cửa’ nối với một thế giới khác. Khi mọi người bước vào sơn cốc thì đã tiến vào một thế giới khác rồi. Cho nên lúc dọc đường mọi người đi vòng lại, có phát phát hiện vốn dĩ trước sơn cốc nơi mà chúng ta đi ngang có một cái hồ, bây giờ đã biến mất đúng không?”
Người thanh niên vừa rồi lên tiếng bỗng im lặng, ánh mắt những người trở về từ trong cõi chết khác cũng lé lên.
Hồ nước ở trước sơn cốc đã biến mất, lúc ấy họ không nghĩ nhiều, mãi đến khi gặp phải con quái vật khổng lồ kia, rất nhiều người chết trong miệng nó, bấy giờ mới hiểu ra dù họ có muốn men theo đường cũ trở lại bãi cát Brisu cũng không thể nữa rồi.
Sau đó người đàn ông kia đột nhiên nổi khùng, tức giận nhìn Cố Duy: “Nếu không phải anh dẫn bọn tôi tới nơi này thì chúng tôi có bước vào ‘cánh cửa’ không? Đều do anh hại chúng tôi thành như vậy, tôi phải giết chết anh!”
Dưới sự sai khiến của cơn giận dữ, người thanh niên kia lao tới, vung nắm đấm với Cố Duy.
Những người khác lạnh nhạt đứng nhìn, nhất là đám người may mắn sống sót kia. Họ cũng bị nỗi sợ hãi chi phối, muốn tìm một nơi để trút giận, nếu không họ sẽ phát điên. Không hề nghi ngờ, bây giờ phải dựng lên một mục tiêu để họ cùng nhau trút bỏ.
Cố Duy tàn nhẫn nhắc nhở họ là bắt họ phải đối mặt với hiện thực, nên trở thành mục tiêu tốt nhất.
Cố Duy lạnh lùng bật cười, nụ cười tràn ngập vẻ giễu cợt, như thể phản ứng của đám người này nằm trong dự đoán của anh ta.
Cố Duy nghiêng người tránh né cú đấm của người kia, vươn tay ra túm lấy rồi đẩy, giơ tay một cái đã tóm lấy cậu thanh niên không có vũ lực quật mạnh xuống đất. Anh ta khinh bỉ nói: “Nếu cậu nhất định cho là thế, tôi cũng không có lời gì để nói. Thậm chí cậu còn không đánh thắng nổi tôi, cứ ôm tâm thái như vậy, cậu cho rằng mình có thể sống sót ở Brisu hay không? Thật nực cười!”
Anh ta nói xong, xoay người bỏ đi.
Người thanh niên kìa bò dậy, tức giận trừng anh ta, còn muốn xông lên nhưng đã bị người khác ngăn lại.
Kẻ ngăn anh ta lại là một người đàn ông cao lớn mặc một chiếc áo dài, cằm dưới để một chùm râu ngắn, anh ta trầm giọng nói: “Giles, dừng tay lại, cậu không nên trút giận lên đầu người khác! Cho dù chúng ta không đi tới đây cùng Cố Duy thì ở trên bãi cát đó cũng sẽ mất mạng càng nhanh hơn thôi. Kể từ lúc chúng đặt chân tới Brisu, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, không phải sao?”
Giles suy sụp quỳ rạp trên mặt đất.
Những người khác thấy Cố Duy bỏ đi, cũng vội vàng theo sau. Cuối cùng hai mươi mấy người bị tổn thương tâm hồn kia đã bình tĩnh lại, cũng vùi đầu đuổi kịp.
Họ đều bị dọa vỡ mật, không biết nghe theo ai ở thế giới này. Cố Duy luôn biểu hiện trấn định, còn nhắc nhỏ họ lúc mấu chốt, khiến họ bất giác lựa chọn đi theo anh ta, như thể làm vậy mới có thể tìm ra lối thoát an toàn, bình yên sống sót.
Từ trước đến nay, Brisu không phải là một trò chơi, nó thật sự là một thế giới tàn khốc, cho dù bỏ mạng ở đây cũng sẽ không có ai buồn bã vì điều này.
Durer bước tới, kéo Giles lên rồi nói: “Đi thôi anh bạn.”