Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 546: Thế Giới Vô Vực



Sơn cốc rất lớn, đoàn người đi cả ngày vẫn không nhìn đến cuối.

Nắng nóng phả từ đỉnh đầu xuống bỏng rát, dù có gió xuyên qua khe hở, thời tiết cũng không quá nóng nực nhưng vẫn khiến đoàn người đi bộ bôn ba ở đây mồ hôi ướt đẫm, hai chân rã rời, cảm giác chân đã không còn là của mình nữa rồi.

Trên đỉnh đầu thường có bóng đen thật lớn xẹt qua, mỗi lần như vậy mọi người đều căng thẳng vô cùng. Đám chim khổng lồ to như máy bay này không phát hiện ra bọn họ thì tốt, nếu phát hiện ra bọn họ, coi bọn họ là sâu mà lao xuống thì chẳng khác nào tai ương ngập đầu.

Vào những lúc thế này, Cố Duy thể hiện ra năng lực sinh tồn rất mạnh. Anh ta sẽ dẫn mọi người trốn tránh trong các khe hở nơi sơn cốc, cố gắng hết sức để không khiến đám chim khổng lồ chú ý.

May là thực vật trong sơn cốc dày đặc vô cùng. Có lẽ với những động vật to lớn này mà nói cũng chỉ như cây cỏ với thôi. Nhưng với người bình thường thì đây lại chính là lá chắn tốt giúp bọn họ trốn tránh.

Thân là linh hồn của vạn vật tại Địa Cầu, con người chưa từng nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ trở thành đồ ăn trong miệng loài chim mà mình không chút để ý kia. Trong mắt đám chim này, bọn họ chẳng khác gì con sâu cái kiến.

Chim khổng lồ bay qua, chỉ cần là gió do cánh đập hoặc móng vuốt lơ đãng quệt phải vách núi đều khiến đá lở cuồn cuộn.

Một đám người thét chói tai chạy trối chết, có mấy người bị ngã xuống đất, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, đá lớn trên núi lăn xuống đã che lấp bọn họ.

Mãi tới khi thế giới bình tĩnh trở lại, những người tìm được đường sống trong chỗ chết này mới ngồi bệt xuống đất thở phì phò không ngừng, hai mắt trừng lớn nhìn đống đá ngổn ngang như xếp thành núi nhỏ bên kia. Bọn họ như đang nhìn gì đó, lại như không nhìn gì cả, chỉ nghe tiếng tim của chính mình đập thình thịch.

Đám người Cố Duy và Đỗ Lặc đi đến trước đống đá kia, thấy một người bị đá chôn nửa người bên dưới, bọn họ định dời hòn đá cao hơn người trưởng thành kia sang một bên, cứu đối phương ra.

“Không, không cần đâu… Tôi… tôi không sống được… nữa rồi.” Người nằm dưới đống đá khó khăn nói.

Không có lúc nào mà sự yếu ớt của sinh mệnh thể hiện rõ hơn thời khắc này. Gương mặt đầy máu tươi của người kia lộ ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc. Khoảnh khắc sắp chết, anh ta nở một nụ cười như được giải thoát.

Có lẽ thay vì ở lại thế giới này chịu tội thì có thể chết lúc này cũng không có gì không tốt.

Mấy người hợp lực vẫn không thể nhúc nhích tảng đá chút nào, thậm chí nếu dời đá đi sẽ dẫn tới những tảng đá bên cạnh mất chỗ dựa mà lăn xuống. Cuối cùng vẫn không cứu được người.

Nơi này không có xe cứu thương, không có nhân viên phòng cháy, không có bác sĩ và thuốc men, mọi văn minh của loài người đều cách bọn họ quá xa, khiến người ta không nhịn được sinh ra tuyệt vọng.

Người kia cứ vậy trút hơi thở cuối cùng.

“A a a a…”

Chợt có người hét ầm lên như tâm thần, tiếng thét chói tai này tựa như phản ứng dây chuyền, vang lên liên tiếp không ngừng.

Lần này Cố Duy không quát bảo ngưng lại, chỉ trầm mặc tựa vào một tảng đá, ngẩng đầu nhìn không trung sáng sủa không mây.

Trì Am cũng lặng yên nhìn cảnh tượng này. Bỗng, cô quay đầu nhìn về một nơi cách đó không xa.

Lạc Khả phát hiện động tác của cô, sốt sắng hỏi: “Sao vậy chị Trì?”

“Có thứ gì đang di chuyển về phía này… Rắn đấy!” Trì Am lớn tiếng kêu lên: “Mọi người mau đứng dậy tránh đi, là rắn!”

Trì Am vừa dứt lời, mọi người cũng nghe được tiếng sàn sạt của loài bò sát di chuyển trong bụi cỏ, âm thanh kia khiến người ta không thể bỏ qua. Bọn họ vô thức quay đầu nhìn lại, thấy được một cái đầu bẹp thật lớn sau cái cây cách đó không xa.

Cây cối cao lớn xung quanh cũng không thể chắn được cơ thể khổng lồ của con rắn, đầu nó to như xe hơi, cây cối xung quanh cứ như đồ chơi trẻ con với nó vậy. Càng không cần phải nói tới thân hình khổng lồ của nó, trước giờ chưa từng thấy, đã phá vỡ kỷ lục thế giới rồi.

“Mau tìm chỗ trốn đi!” Cố Duy xé giọng hét lên.

Một đám người bất chấp thét chói tai, tiếp tục hoang mang rối loạn lần nữa, luống cuống chạy trối chết.

Con rắn lớn kia nhanh chóng đuổi theo, đám người này trước mặt nó cứ như sâu nhỏ, không đáng để nhắc tới. Lưỡi rắn thô to lướt một vòng đã cuốn người vào miệng.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng, dục vọng sống sót thúc đẩy bọn họ phát huy tiềm lực lớn nhất mà chạy trối chết, hoàn toàn không còn lòng dạ bận tâm gì khác.

May là cách đó không xa có một cái khe núi nhỏ hẹp, Cố Duy kêu gọi mọi người cùng nhau chạy vào, con rắn lớn kia ghé đầu đến trước khe, lưỡi rắn duỗi vào trong khe núi, tanh tưởi ngập trời, làm đám người sau cùng sợ đến mức không ngừng chen vào trong, chen đến mức những người ở trong dán sát người lên vách đá ẩm ướt.

Lưỡi rắn dò xét vài lần, phát hiện không kiếm được đồ ăn mới trườn đi xa.

Thân rắn thô to đi qua sơn cốc lưu lại một đường dấu vết rõ ràng.

Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, con rắn kia xuyên qua rừng cây trong sơn cốc, leo thẳng lên núi, cuối cùng biến mất sau đỉnh núi. Chỗ nó đi qua đều lưu lại dấu vết rất rõ ràng.

Mọi người lại ngồi bệt dưới đất, thở hồng hộc liên tục.

Lần này không ai dám mất khống chế mà thét lên nữa.

Tới lúc này, bọn họ đã ý thức được tiếng thét sẽ đưa tới kẻ săn mồi càng hung tàn hơn. Không ai dám tùy ý mở miệng phát tiết cảm xúc trong lòng nữa.

Khi bọn họ ra khỏi ngách núi hẹp kia, ai nấy đều mặt xám mày tro, chật vật cực độ.

Bọn họ trầm mặc nhìn dấu vết rắn khổng lồ lưu lại, hờ hững chết lặng, đã không biết nên phản ứng gì cho phải.

Sau một lúc lâu, Cố Duy nói: “Chúng ta mau rời khỏi sơn cốc này. Nơi này hẳn là nơi cư trú của rất nhiều động vật.”

“Sau khi rời sơn cốc thì sao?” Christopher anh tuấn cao lớn hỏi, lúc này trông anh ta cũng rất chật vật.

Giles lạnh lùng nói: “Khắp thế giới này đều là quái vật khổng lồ, chúng ta đi đâu mới được chứ?”

“Đi tới nơi nhân loại tụ cư.” Cố Duy trả lời.

Những lời này thoáng cái hấp dẫn sự chú ý của đám người, hai mắt bọn họ sáng ngời nhìn Cố Duy, trong mắt lấp lánh chút hy vọng. Từ hôm qua đến Brisu tới giờ, mọi thứ bọn họ phải trải qua gần như khiến bọn họ tuyệt vọng.

Lúc này, bọn họ thật sự hy vọng có thể xuất hiện một kỳ tích.

“Thế giới này thật sự có nơi nhân loại tụ cư ư?” Có người không quá tin tưởng.

“Có, người từ các thế giới ở chiều không gian khác tới đây, chắc chắn có người có năng lực thành lập nơi thích hợp cho nhân loại ở lại.” Cố Duy khẳng định.

“Thế giới ở chiều không gian khác?” Có người không quá hiểu biết Brisu lên tiếng ngờ vực.

Cố Duy không trả lời thêm nữa, vỗ vỗ bụi đất trên ba lô, nói với bọn họ: “Tạm thời nghỉ ngơi một lát đã rồi hẵng tiếp tục di chuyển, phải nhanh chóng rời khỏi sơn cốc này.”

Mọi người không nói nữa, đều suy tư lời của Cố Duy.

Không phải ai cũng thể hiện ra sự quen thuộc với Brisu như Cố Duy. Đa số người chỉ biết tiến vào Brisu sẽ tới một thế giới kỳ diệu. Mà không ai hiểu trong thế giới kỳ diệu này có cái gì. Điều duy nhất biết được là nó nguy hiểm khôn cùng.

Trì Am lấy một quả đào trong túi ra, bóc vỏ gặm ăn. Chợt nghe Lạc Khả bên cạnh hỏi: “Chị Trì, chị tin có thế giới song song không?”

Trì Am khựng lại, quay đầu nhìn cô ấy.

Lạc Khả cũng đang ăn một loại trái cây khá giống anh đào, chỉ là nó to bằng cả nắm tay, vị cũng giống anh đào, là một loại quả ăn được không rõ tên.

“Nghe nói thế giới này có rất nhiều người đến từ các thế giới ở chiều không gian khác, các thế giới đó có thể gọi là thế giới song song, mỗi thế giới song song đều có đảo Brisu, những người đó từ Brisu tiến vào đến thế giới này. Mọi người gọi thế giới này là Thế giới vô vực.”

Lạc Khả như không phát hiện ánh mắt ngạc nhiên của Trì Am, vẫn rành rọt nhỏ giọng nói với cô: “Cái gọi là Thế giới vô vực chính là thế giới không có biên vực, không có giới tuyến. Nó có thể liên tiếp tất cả các thể giới song song lại, khiến con người trong thế giới song song tiến vào thế giới này tụ hợp.”

Trì Am lẳng lặng nhìn cô ấy, không nói gì.

Cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu như loli nở nụ cười ngây thơ lại quyến rũ với cô: “Chị Trì, em phát hiện thân thủ của chị rất nhanh nhẹn, rõ ràng thân thể chưa trải qua huấn luyện lại sở hữu bản năng chiến đấu.”

Trì Am vẫn lẳng lặng nhìn đối phương.

Lạc Khả cười chớp chớp mắt: “Chị Trì, em không có ý gì khác cả, em chỉ muốn sống sót thôi. Em muốn tìm một người có thể tin tưởng để hợp tác.”

Lúc này Trì Am mới cười, nhẹ nhàng nói: “Vừa hay tôi cũng có ý này.”

“Thật ư?” Lạc Khả lộ vẻ vừa mừng vừa sợ, vươn tay tới trước mặt cô: “Vậy hợp tác vui vẻ.”

Trì Am cũng nắm tay cô ấy: “Hợp tác vui vẻ.”

Hai người buông tay, nở một nụ cười thương hiệu với đối phương, nhưng trong lòng cả hai đều không bị nụ cười của người kia lừa gạt.

Trong lòng Lạc Khả, tuy Trì Am thể hiện rất bình tĩnh, cũng không khiến người chú ý, nhưng cô ấy có thể cảm giác ra một chút không hài hòa trên người đối phương. Rõ ràng thoạt nhìn chỉ là học sinh bình thường, trên người không có dấu vết từng trải qua huấn luyện đặc thù gì, yếu ớt tầm thường. Nhưng người như vậy mỗi lần gặp nguy cơ đều bình an vượt qua, không trở thành một trong bốn mươi người đã chết kia.

Lạc Khả quan sát cô hai ngày mới hạ quyết định này.

Nghỉ ngơi hơn nửa tiếng đồng hồ, đoàn người tiếp tục lên đường.

Tính tới bây giờ, nhân số đã từ một trăm người giảm xuống còn năm mươi chín người. Mới qua một ngày đã chết bốn mươi mốt người. Nhìn từng sinh mệnh tươi sống biến mất trước mặt lại bất lực không làm được gì, chỉ cần nghĩ đến tiếp theo có thể là mình thì ai nấy đều không nhịn được mà sinh ra sợ hãi.

Trì Am và Lạc Khả vẫn đi lẫn trong đám đông, thoạt nhìn không đáng chú ý. Nhưng chỉ riêng giới tính của hai người đã cực kỳ nổi bật rồi.

Trong năm mươi chín người còn lại chỉ dư mười ba cô gái. Ngoại trừ Lạc Khả, Trì Am và Susanna, những cô gái còn lại nếu không phải to cao vạm vỡ thì cũng là thon thả nhưng giàu sức bật, nhìn là biết đã từng rèn luyện. Ngược lại càng khiến ba người các cô xinh đẹp lên. Dù sao con gái xinh xắn rất đáng chú ý.

Người đẹp đi đến đâu cũng đều sẽ thu hút ánh mắt mọi người, đặc biệt là khi bóng ma tử vong bao trùm, các người đẹp có thể kích phát thú tính của đám đàn ông trải qua uy hiếp sinh mạng này, khiến bọn họ có thể phát tiết.

Trời tối rất nhanh.

Bữa tối vẫn dùng tạm hoa quả trong sơn cốc, sau đó mới tiến vào một sơn động nghỉ tạm.

Cửa sơn động này chỉ đủ một người đi qua, sau cửa động lại là khung cảnh khác hẳn, không gian to lớn đủ chứa tới một ngàn người. Mọi người trải chăn đệm đơn giản lên lớp cỏ khô dưới đất, ngã đầu liền ngủ.

Trì Am, Lạc Khả và Susanna chen cùng một chỗ.

Susanna là một cô gái lai Anh - Pháp, cô ta là người thông minh, rất nhanh đã cảm giác được ánh mắt của đám đàn ông và sự xa lánh như có như không của mấy người phụ nữ còn lại. Nếu là bình thường, cô ta đương nhiên rất vui vẻ chơi một đoạn tình duyên ngắn ngủi với một anh đẹp trai. Nhưng cô ta tuyệt đối không nguyện ý để vài người đàn ông lôi đi cưỡng hiếp. Trực giác mách bảo, tốt nhất nên ở cùng hai cô gái phương Đông này. Hai người này đều rất xinh, trông trẻ tuổi lại trong sáng, càng dễ khơi gợi dục vọng phá hoại của đàn ông.

Không nói trực giác mách bảo, cho dù thật sự gặp phải đám đàn ông hóa thân thành súc vật chăng nữa, hai cô gái xinh xắn này có thể chia bớt chút áp lực cho cô ta cơ mà. Cớ gì mà bỏ qua chứ?

Trì Am và Lạc Khả đều hiểu rõ tính toán của Susanna, chỉ là không nói gì mà thôi.

Buổi tối là thời gian Trì Am tu luyện.

Trong lúc tu luyện, quả nhiên nghe được trong sơn động vang lên tiếng kêu rên mờ ám. Ngày hôm qua còn có chút kìm nén, chứ hôm nay hoàn toàn là công khai chói lọi, hoàn toàn không bận tâm trong sơn động còn có người khác, tựa như đã vứt bỏ cả liêm sỉ rồi.

Thậm chí còn có gã mượn bóng đêm lén lút đi về phía ba người các cô. Susanna rất nhanh đã bị hai người đàn ông tha đi, nhưng thấy cô ta không từ chối, ngược lại còn vui sướng hôn lên, Trì Am và Lạc Khả đều không để ý tới.

Mãi tới khi đối phương hướng mục tiêu lên hai người các cô, không chờ Trì Am ra tay, Lạc Khả đã lưu loát dứt khoát đánh ngất người tới.

Người bị đánh rên lên một tiếng, sau đó té xỉu.

Cố Duy đằng xa lật người một cái, tuy nói giữa bóng đêm không nhìn thấy gì nhưng có thể cảm giác ra động tĩnh xung quanh.

Anh ta không hề ngăn cản, đây là một trong những bài khảo nghiệm của Brisu, người tiến vào nơi này sẽ nhanh chóng suy đồi nhân tính, cuối cùng vì sống sót mà có thể làm ra chuyện tàn nhẫn hơn nhiều.

Lạc Khả dạy dỗ đám người dám tơ tưởng hai người một trận, cũng là triển lãm thực lực hợp tác với Trì Am. Cô ấy xuống tay rất bí ẩn, không gây ra động tĩnh gì lớn, nhưng khiến cho một đám đàn ông không dám tiến lên nữa. Đành phải mỏi mệt nằm xuống, ép buộc bản thân tiến vào giấc ngủ.

Trong bóng đêm, Lạc Khả liếm khóe môi, đôi mắt mèo như tỏa sáng.

Lại một đêm trôi qua, những người vừa thức dậy đã khôi phục bình tĩnh.

Cố Duy lẳng lặng quan sát nhóm người này, phát hiện những gì trải qua hai ngày này đã khiến bọn họ dần chấp nhận số phận. Tuy vẫn không cam lòng, nhưng không suy sụp tiếp nữa. Người có năng lực thừa nhận yếu sẽ không thể sống sót, có thể tồn tại đều là kẻ mạnh.

Hoàn cảnh sẽ thay đổi một người, đạo lý này trăm ngàn năm cũng không thay đổi.

Đám người đón ánh sáng mặt trời rời khỏi sơn động, tiếp tục đi về phía trước.

Susanna nằm trên người Christopher, dáng vẻ mảnh mai yếu ớt. Gương mặt xinh đẹp của cô ta càng thêm phần quyến rũ, làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài tràn đầy dấu vết mờ ám, hấp dẫn tầm mắt đám đàn ông. Susanna nở nụ cười gợi cảm mê người với bất cứ người đàn ông nào nhìn tới, mãi tới khi Christopher bất mãn mới ngẩng đầu cười với anh ta, cười đến mức cả người Christopher như muốn nhũn ra.

Trì Am và Lạc Khả làm như không phát hiện gì, tùy ý theo sát mọi người, nhìn không ra vẻ mỏi mệt hôm qua.

Đám đàn ông bị Lạc Khả đánh ngất tối qua nhìn hai người vừa yêu vừa hận. Bởi vì sơn động quá tối nên bọn họ hoàn toàn không biết ai trong hai người ra tay, nhưng có thể hiểu được hai cô gái này không dễ chọc chút nào.

Thật ra, người có thể sống tới cuối cùng dù là nam hay nữ đều không dễ chọc.

Cố Duy tựa như không phát hiện sóng ngầm mãnh liệt giữa đoàn người. Anh ta thân là người bất đắc dĩ bị đẩy lên làm lãnh đạo, vẫn luôn gắng sức đưa đoàn người bình an xuyên qua sơn cốc, thỉnh thoảng lại thương lượng chút tuyến đường với Durer.

Qua hai ngày bôn ba, Durer cực kỳ tin tưởng phán đoán và quyết định của Cố Duy, hơn nữa hai người cứ như đã quen biết từ lâu, giữa bọn họ có loại ăn ý chắc chắn giữa đồng đội với nhau. Vậy nên khiến những người vốn có ác ý với Cố Duy không dám gây sự nữa.

Trong đó, người ác ý nhất với Cố Duy là Giles.

Anh ta chính là người làm loạn đòi lên máy bay rời đi khi vừa tới bờ cát Brisu nhưng bị Cố Duy ngăn lại, sau đó lúc tiến vào sơn cốc cũng là người đầu tiên ồn ào muốn ngược đường trở về. May là cuối cùng anh ta trốn về được.

Giles trải qua vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết mà không sụp đổ chính là vì chuyển hết căm hận tới trên người Cố Duy, đổ lỗi những bất hạnh mình gặp phải đều do Cố Duy, hận ý càng sâu thì anh ta có thể gắng gượng đi càng xa.

Cố Duy đương nhiên cảm giác được sự căm phẫn của người này, chỉ là không quan tâm.

Sau này sẽ gặp càng nhiều nguy hiểm, có thể tồn tại đã là may mắn lắm rồi, đến lúc ấy hận hay không hận đều không có ý nghĩa gì nữa.

Ngày thứ ba, bọn họ lại gặp phải mấy con chim khổng lồ, may là lần này không ai tử vong.

Mãi tới ngày thứ năm, bọn họ rốt cuộc cũng thấy được lối ra sơn cốc. Nhưng khi nhìn thấy trên không trung hang động ở cửa cốc treo ngược một đám dơi khổng lồ, thân dơi so được với con trâu trưởng thành thì đều tê cả da đầu.

Trì Am phản xạ siết chặt nhánh cây thay kiếm của mình, tránh vào trong một khe đá gần lối ra với mọi người, quan sát đám dơi khổng lồ kia