Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 549: Thế Giới Vô Vực



Ánh mặt trời nóng rát từ trên cao rơi xuống, một trận gió thổi qua, bóng xanh bắt đầu khởi động, rừng rậm nhấc lên một trận cuộn sóng xanh bạt ngàn, hết thảy thoạt nhìn bình thản lại an lành.

Chỗ sâu trong rừng, một đám người thong thả đi về phía trước.

Xung quanh bọn họ là cây cối cao tới mấy chục mét, cành lá xum xuê, ngăn cản ánh nắng phía trên, chỉ thỉnh thoảng có vài tia nắng lác đác rơi xuống, khiến xung quanh càng thêm âm u.

Khắp trên mặt đất đều là lá mục ruỗng, ẩm ướt, không dễ đi đường. Nhưng không có ai dám oán giận.

Nghe được từ xa vang lên một tiếng ‘rầm’ vang tận trời, bọn họ vô thức tìm kiếm một thân cây tráng kiện nhất, giấu mình đi.

Chỉ lát sau, bọn họ đã thấy được mấy cái cây phía xa không biết bị cái gì nện đến rơi cành bẻ nhánh, mãi tới khi thứ kia ngày càng gần mới có thể thấy rõ, là mấy con mèo mướp nhảy phốc qua đỉnh đầu.

Mấy con mèo mướp tròn vo như quả bóng thịt dẫm cây lớn nhảy qua, con nào con nấy đều nặng trịch. Khi chúng nó dẫm tới đám cây cối tráng kiện đều phát ra tiếng như không chịu nổi phụ trọng, xung quanh cành gãy lá rụng lả tả, tựa như một con Godzilla bất chợt xông vào rừng vậy.

Cho dù mấy ngày qua bọn họ đã sâu sắc cảm nhận được sự khổng lồ của động vật thế giới này, nhưng hình ảnh này vẫn khiến người xem mà tim đập thình thịch.

Tin chắc chỉ cần là người từng thấy mèo đều cảm thấy loại sinh vật lông xù mềm mại, có thể ôm vào lòng này đáng yêu khủng khiếp. Nhưng khi một đám lông xù đều biến thành to như khủng long thì có đáng yêu hơn nữa cũng tự mang lực sát thương cấp 12. Con người thấy đám lông xù to lớn này còn dám hi vọng xa vời nuôi mèo nữa không?

Lúc này tựa như hình thể giữa mèo và người nghịch đảo cho nhau, có bảo mèo nuôi người làm thú cưng cũng không thành vấn đề.

“Meo meo meo méo!”

Tiếng mèo kêu vốn mềm mại đáng yêu giờ nghe cứ như sấm đánh ngang tai, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám mèo mướp kia đang đối đầu với một đám chó hoang.

Chó hoang to như Godzilla cũng không cam lòng yếu thế, điên cuồng ‘gâu gâu gấu’.

Động vật trong thế giới này cũng có chiến tranh, mọi người đều không thể dùng logic thông thường để phán đoán tình trạng chiến tranh của đám động vật này nữa rồi. Khi chó và mèo hình thể ngang nhau, hai bên đều có thể thắng hoặc thua, chỉ xem con nào hung tàn hơn thôi.

Mặc kệ đám động vật này trong tiềm thức của con người nên có dáng vẻ gì, ở thế giới này đều to tổ chảng như khủng long. Đừng nói mèo nhỏ hơn hổ, hai con họ nhà mèo này hình thể ngang nhau, hoàn toàn không phân biệt được điểm khác chỗ nào.

Có lẽ chỉ khác ở chỗ mèo thế giới này ăn no sẽ lộ bụng ra, cho dù có nằm lên trên bụng nó thì ó cũng không buồn phản ứng. Nhưng không ai dám nằm lên bụng hổ ngủ dù nó vừa ăn no xong.

Trận chiến chó mèo nhanh chóng lan tới chúng người bé nhỏ.

Khoảnh khắc cây cối đổ rầm rầm về phía này, đám người cuống quít thoát khỏi nơi ẩn náu chạy trối chết, vừa trốn vừa chửi bậy.

“Shit! shit! shit!” Gile rít gào liên tục: “Thế giới chết tiệt này nữa! Đây rõ ràng không phải chó mèo đánh nhau mà là hai con Godzilla đang đánh nhau!”

Mọi người vừa trốn vừa thầm đồng ý trong lòng. Mặc kệ đám động vật này ở thế giới cũ thế nào, chỉ cần ở đây thì đều to như khủng long vậy, dù phải loài ăn thịt hay không thì lúc đánh lên hoàn toàn không dễ chọc, sức chiến đấu phi phàm.

Con người nhỏ bé đứng trước mặt chúng nó ngoại trừ chạy trối chết ra hoàn toàn không chút lực phản kháng.

Trì Am cũng sâu sắc ý thức được thế giới này nguy hiểm thế nào. Không cùng lực lượng và hình thể thì khó có thể chống lại, cô vẫn ngoan ngoãn theo sát mọi người cùng nhau chạy trối chết đi.

“Chị Trì!” Lạc Khả chợt quát to một tiếng.

Trì Am phát hiện một cây cổ thụ đổ xuống bên cạnh, nhanh nhẹn bắt lấy một sợi dây leo từ cây rũ xuống nhảy thoát, nhác thấy còn một người xúi xẻo sắp bị nện trúng, cô không chút nghĩ ngợi kéo đối phương một cái.

Hai người còn chưa đứng vững đã bị rễ cây dưới đất vướng lảo đảo, chân trượt một cái, ngã nhào xuống một con dốc.

Nơi này có một cái khe ngầm bị dây leo dày đặc che kín.

Hai người không biết lăn bao lâu mới dừng lại được.

Lúc này lại thấy một bóng ma thật lớn phủ xuống đỉnh đầu. Hai người bất chấp vừa ngã choáng váng, nhanh chóng đứng lên lao về phía trước, dán sát vào vách núi nhô ra. Giây sau đó, chỉ thấy từng cái chân mèo chân chó to đùng đáp xuống, mỗi cái chân cường tráng mạnh mẽ, dày đặc lông nhung, đạp lên đám dây leo tươi tốt kia thành đừng vết chân, hung tàn vô cùng.

Hai người dán tấm lưng đầm đìa mồ hôi nơi vách núi, thở hồng hộc từng hơi, mãi tới khi tiếng chó mèo đánh nhau xa dần mới hơi thả lỏng cơ thể căng thẳng.

“Cô không sao chứ?”

Trì Am quay đầu, bấy giờ mới chú ý tới người vừa bị mình thuận tay kéo sau đó xui xẻo lăn xuống theo chính là Durer, thanh niên Ả Rập này rất anh tuấn, tiếng Trung lưu loát, nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm. Ánh mắt này rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác bị người này chân thành yêu tha thiết.

Toàn thân Trì Am đều đau đớn vô cùng, cô nâng tay trái lên, phát hiện từ mu bàn tay tới cổ tay có một vết thương do bị nhánh cây nhọn rạch ra, đang không ngừng chảy máu, cả bàn tay đều nhiễm màu đỏ.

Mặt cô tái nhợt, ngoài ra khắp nơi trên người đều có vết trầy da nhỏ. Toàn bộ là vết thương trong một tháng này cộng lại.

Durer cũng thấy vết thương gần mười phân trên mu bàn tay cô, đang định xé một đoạn áo lót tương đối sạch sẽ băng cho cô thì đã thấy cô cúi đầu liếm liếm vết thương trên tay.

Mắt Durer trừng lớn, kinh ngạc nhìn cô.

Từ lúc bọn họ tiến vào Brisu đảo đến giờ đã là một tháng, thời gian một tháng này bọn họ đều cẩn thận di chuyển và chạy trốn, người trong đoàn cũng lần lượt chết đi, giờ chỉ còn hai mươi ba người.

Người có thể sống sót tới lúc này đều không đơn giản, chỉ riêng tố chất thân thể đã mạnh hơn người bình thường, càng đừng nói tính cảnh giác, nhạy cảm với nguy hiểm. Có thể bất chấp hoàn cảnh ác liệt mà sống sót tới lúc này đã đủ chứng minh tố chất tâm lý bọn họ đủ mạnh. Mỗi lần tránh thoát nguy cơ tử vong, Durer cũng chú ý tới mấy người phụ nữ trong đội ngũ một lần.

Trong số mấy người phụ nữ có ba cô gái thoạt nhìn rất nũng nịu. Nhưng rõ ràng ba người họ sống lâu hơn mấy cô nàng cường kiện cao lớn kia rất nhiều, đương nhiên chứng tỏ mỗi người đều có điểm đặc biệt. Nhất là cô gái Trì Am này. Nghe nói trước khi đến Brisu, cô chỉ là một sinh viên bình thường. Nhưng mỗi một lần gặp nguy cơ, cô đều hoàn hảo sống sót.

Mỗi lần chạy trốn, thật ra bọn họ không chỉ cần đề phòng nguy hiểm từ thế giới này mà còn phải đề phòng nguy hiểm từ đồng bạn của mình. Mỗi lần đối mặt với sinh tử, con người có thể vì sống sót mà sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Tuy bọn họ vốn không có ý này, nhưng một khi dục vọng sống sót hiện lên thì sẽ không chút do dự đẩy đồng bạn ra, đoạt chút thời gian chạy trốn cho mình.

Không phải nói ai cũng sẽ làm như vậy, nhưng thời điểm đó, lựa chọn của con người đã không thuộc về mình nữa.

Khoảnh khắc cái cây bị chó mèo dẫm gãy đổ xuống, Durer đã không có đường lui, còn cho rằng bản thân sẽ bị đè chết, không ngờ còn có người kéo anh ta.

Trì Am lấy nước trong ba lô ra, đang định rửa sạch miệng vết thương thì Durer bên cạnh đã nhận lấy nước.

“Để tôi giúp cô, tôi từng học qua một chút tri thức cấp cứu.” Durer nói, chờ đến lúc cô cho phép mới giúp cô rửa sạch chất bẩn quanh miệng vết thương, sau đó mới dùng mảnh vải vừa xé rách buộc chặt.

Nơi này không thuốc trị thương, thực vật xung quanh kì quái vô cùng, cũng không thể phán đoán ra có thể sử dụng loại nào. Vậy nên khi bị thương, mọi người đều chỉ có thể xử lý đơn giản, sau đó tự mình chịu đựng mà qua.

Trì Am cảm ơn anh ta, che vết thương nơi cổ tay lại. Đau rát vô cùng. May là ngoại trừ vết thương này có vẻ tương đối nghiêm trọng ra thì chỗ khác chỉ trầy da một chút. Tuy cũng nhâm nhẩm đau, nhưng vẫn trong phạm vi có thể nhẫn nhịn.

Cô nhìn hoàn cảnh xung quanh, nói: “Ngại quá Durer, hình như tôi liên lụy đến anh rồi.”

Durer ngẩng đầu nhìn nơi bọn họ lăn xuống, cười nói: “Nếu cô không liên lụy tôi thì chắc tôi bây giờ dù không bị cây đè chết thì cũng bị mèo dẫm chết rồi.” Nói tới đây, anh ta chợt cười tự giễu.

Bị mèo dẫm chết, nghe thì khó tin, nhưng trong thế giới này là tình huống vô cùng bình thường.

Rõ ràng Trì Am cũng không cảm thấy đây là chuyện cười, cô ngẩng đầu cẩn thận quan sát cảnh vật chung quanh: “Chúng ta đi lên kiểu gì đây?”

Durer đứng lên, xắn ống tay áo lộ ra cánh tay màu đồng, cầm dây leo rũ từ vách đá xuống thử đánh giá, phát hiện đám dây này cứng cáp vô cùng: “Thử trèo lên xem.”

Nơi bọn họ ngã xuống là một sườn dốc rất đứng, xung quanh toàn là dây leo sinh trưởng tươi tốt, sườn bên kia là núi đá dựng đứng. Với tình huống thế này cũng chỉ có thể bò lên từ vị trí vừa ngã xuống thôi.

Hai người đang chuẩn bị tự trèo lên thì chợt nghe đến tiếng gọi to từ trên vọng tới.

“Là Cố Duy!”

“Cả Lạc Khả nữa.”

Vẻ mặt hai người thoáng thả lỏng. Dù là Cố Duy hay Lạc Khả đều là người hợp tác của bọn họ, giờ hai người kia có thể tìm tới chứng minh bọn họ không vứt bỏ mình.

Tiếp theo, chỉ thấy dưới ánh sáng hơi mờ, Lạc Khả buộc dây leo quanh hông chậm rãi đi xuống.

Thấy hai người bọn họ bình an vô sự, Lạc Khả nhe răng cười, vui vẻ nói: “Hai người không sao là tốt rồi, bò lên được không? Dùng dây leo buộc vào người trước đi, em và Cố Duy kéo hai người lên.”

Lạc Khả tìm hai sợi dây leo gần đấy, dùng sức kéo mạnh chúng nó khỏi mặt đất, đưa cho hai người buộc chặt, còn cô ấy cầm hai đầu dây đi lên trước.

Chờ Lạc Khả lên tới nơi, người bên trên lập tức kéo bọn họ lên.

May là có sợi dây bên hông, bằng không mặt đất trơn trượt như vậy, rất có thể hai người sẽ lăn xuống lần nữa.

Vất vả lắm mới lên được tới nơi, Trì Am và Durer đều ngồi phịch xuống đất thở hổn hển.

“Hai người không sao chứ?” Susanna ghé tới hỏi.

Trì Am ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy xung quanh đều là cây cối bị tàn phá, Giles đứng cách đó không xa căng thẳng nhìn khắp nơi, Christopher và Cố Duy đang tháo dây, còn lại không thấy những người khác đâu.

“Những người khác đâu?” Durer hỏi.

“Lạc nhau rồi.” Cố Duy trầm giọng nói.

Durer khẽ nhíu mày, không nói thêm gì nữa.