Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 562: Thế Giới Vô Vực



Lần này cô không còn dung túng anh nữa, cô dùng sức đẩy mặt anh ra, khi anh nhào tới thì cô lại né tránh tránh khỏi phạm vi khống chế của anh, đứng cách anh không xa, nhìn anh chằm chằm.

Anh nhìn cô trừng trừng bằng đôi mắt đỏ tươi, trong mắt trào dâng cơn thịnh nộ, hung ác nham hiểm vô cùng đáng sợ.

“Tư Ngang, chúng ta nói chuyện đi, được không?” Trì Am nhẹ nhàng nói.

Anh nhìn cô chằm chằm, lại thử một lúc nữa thì thấy cô trơn tuột như con trạch, vừa đáng yêu vừa đáng ghét, anh gần như phát điên. Nhưng lần này anh đã học được thông minh, cố đè nén ác ý trong lòng, giọng nói cứng nhắc: “Nói về... cái gì?”

Trì Am ngạc nhiên nhìn anh, gần như không kìm được mà muốn khóc.

Bọn họ đều nói anh bị điên, nhưng cô không cho rằng anh điên, cho dù có điên thì thực tế anh vẫn chưa bao giờ làm tổn thương cô, vì vậy cô cũng không nghĩ là anh bị điên. Chỉ cần anh có thể nhận ra cô thì anh sẽ không điên, điều duy nhất khiến cô tiếc nuối là cho tới bây giờ anh luôn từ chối nói chuyện với cô.

Cô sụt sịt, kìm nén cảm xúc chua xót trong lòng, chủ động đến gần anh.

Ngay khi cô vừa đến gần, anh đã lập tức ghìm chặt cô như sợ cô sẽ bỏ chạy lần nữa.

Cô dựa vào trong ngực anh, kìm nén sự chua xót trong lòng, nhẹ giọng nói: “Tư Ngang, ba ngày qua em tham gia đội thu lượm đi ra ngoài thu gom nên không có ở nhà, có phải anh không tìm được em không? Vốn dĩ em muốn nói cho anh biết, nhưng ai bảo cứ đến sáng là lại không thấy anh đâu chứ? Nếu sau này anh còn dám làm như vậy thì anh sẽ tiếp tục không tìm thấy em đâu.”

Vừa nói cong, Trì Am đã cảm giác được bàn tay kia ôm chặt lấy mình hơn nữa, suýt chút nữa đã bẻ gãy thắt lưng cô.

Cô chịu đựng đau đớn nói tiếp: “Vừa rồi người đó rất đáng ghét, anh có thể đánh anh ta, nhưng đừng đánh chết anh ta, giết người là không đúng.”

“Tại sao?” Anh hỏi bằng giọng cứng nhắc.

“Cái gì?” Trì Am không hiểu ngước lên nhìn anh.

“Giết... Không sao mà.” Anh nói với vẻ tàn nhẫn: “Nếu không thì sẽ bị giết.”

Trì Am lập tức hiểu rằng đây là một tình huống bình thường trong thế giới chiều không gian thứ ba. Trong thế giới của anh khắp nơi đều là chiến tranh, khoa học kỹ thuật cũng cao hơn thế giới chiều không gian thứ mười lăm. Mọi người ở đó bị chìm trong chiến tranh quanh năm, chỉ có chiến đấu mới có thể khiến con người tồn tại.

Vì vậy họ không nghĩ giết người là sai.

Khái niệm này được đưa vào Thế giới vô vực. Những người khác đến từ chiều không gian thứ ba cũng hiểu được các quy tắc trong Thế giới vô vực, biết rằng trong khu tụ cư của con người không cho phép giết người, vì vậy họ sẽ khôn ngoan tự mình thay đổi và tuân theo các quy tắc ở đây, nhưng anh bị điên nên không ai nghĩ rằng anh sẽ hiểu được.

“Nhưng ở đây không được phép giết người. Nếu giết người ở đây thì anh sẽ bị đuổi ra ngoài.” Trì Am giải thích, thấy anh vẫn đang nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đỏ tươi, cô liền cố ý làm anh sợ hãi: “Khi đó anh sẽ bị đuổi đi. Còn em thì vẫn ở trong khu tụ cư, sẽ không cùng anh đâu.”

Quả nhiên những lời này đã khiến sắc mặt anh thay đổi, anh trừng mắt nhìn anh cô đầy hung ác.

Đáng yêu vậy trời!

Trì Am cảm thấy mình không cứu nổi nữa rồi. Người đàn ông này lúc này trông giống như một kẻ cuồng giết người mà cô lại cho rằng anh thật đáng yêu, thậm chí còn không nhịn được mà vịn cánh tay anh, nhón chân lên hôn anh.

Được cô chủ động hôn, sắc mặt anh mới tốt hơn, anh nghiêng đầu như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Được rồi, không giết anh ta, đánh anh ta thôi.”

Trì Am nghĩ mà cảm thấy chỉ có thể thắp hương cho Giles tội nghiệp.

Sau đó cô cũng không quan tâm, được thêm nữa, đã vuốt lông cho người đàn ông của mình xong rồi, cô liền nắm tay anh rời đi.

Khi họ bước ra khỏi hang thì bên ngoài trời đã tối, những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời, dải ngân hà treo ngang trông đẹp vô cùng.

Đây là một vẻ đẹp không thể nhìn thấy ở chốn đô thị nhộn nhịp, chỉ trong thế giới không ô nhiễm này mới có vẻ đẹp thuần khiết như vậy.

“Em đói rồi, chúng ta đi ăn gì đi?” Trì Am nhẹ giọng nói với anh.

Anh không nói gì, vẻ mặt cũng lạnh lùng, đưa cô đến chỗ ngược hướng với nhà ăn.

Trì Am không biết anh đưa cô đi đâu, nhưng cô tin anh nên để anh đưa cô qua sơn cốc, đi được một đoạn thì họ đến một hang động, anh kéo cô vào trong.

Động này rất lớn, cửa làm bằng gỗ lim nên càng thêm nặng và cứng, người đàn ông đưa tay đẩy ra.

Trước cửa thắp vài ngọn đèn dầu, chiếu sáng cả căn phòng khiến nó sáng như ban ngày, trong phòng có hai người, vừa thấy có người đi vào họ lập tức đứng dậy kính cẩn gọi anh là “đại nhân”.

Người đàn ông không thèm nhìn đến họ, kéo Trì Am đến cái bàn có đồ ăn rồi ngồi xuống.

Trì Am chỉ kịp mỉm cười chào hai người kia rồi đã bị anh nhét cho một bộ bát đũa. Nhìn thức ăn trên bàn, rồi lại nhìn hai người đang cung kính đứng cạnh, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mỗi ngày người đàn ông này có thể mang đồ ăn đến cho cô trước khi rời đi, xem ra là có người chuyên môn chăm sóc cho anh.

Hai người kia chắc hẳn là người của thế giới chiều không gian thứ ba.