Người đàn ông dường như không hề để ý, đôi mắt đỏ như máu đó cứ nhìn chằm chằm vào người đang kéo anh, hoàn toàn để người đó kéo mình đi, không quan tâm mình được đưa đi đâu.
“Này, nhìn đường đi.” Trì Am bị anh nhìn mà nóng mặt.
Người đàn ông không tập trung ừ một tiếng, nhưng rồi vẫn nhìn cô chằm chằm.
Cũng may là sau bữa sáng ngoại trừ những người đang nghỉ ngơi thì những người khác trong khu tụ cư đều đang bận rộn, cũng không có nhiều người lắm, nếu không Trì Am thật sự không muốn đưa anh ra ngoài vào lúc này.
Đến chỗ rèn sắt tiêu hết mười lăm điểm cống hiến, lại đi trả nợ ở chỗ mua quần áo và vật dụng hàng ngày lúc trước, còn có cả tiền cơm, chờ khi làm xong những việc này, Trì Am đã lập tức trở nên nghèo túng.
Nhìn điểm trên thiết bị ghi chú đơn giản mà khu tụ cư phát cho cô Trì Am không khỏi thở dài: “Điểm cống hiến đúng là không đủ tiêu, xem ra còn phải nhận nhiệm vụ nữa...”
Mới đến nên có quá nhiều thứ phải bổ sung, ba mươi điểm cống hiến đúng là không đủ tiêu.
Có lẽ cô nên tham gia vào việc kiến thiết khu tụ cư để nhận được hai điểm cống hiến mỗi ngày.
“Anh có.” Người đàn ông đột nhiên mở miệng.
“Cái gì?”
Trì Am vô thức ngước lên nhìn anh, thấy người đàn ông lấy ra một thiết bị ghi chú từ trong túi quần, mở ra rồi đưa cho cô xem.
Khi nhìn thấy dãy số không thể hiển thị hết trên đó, đôi mắt Trì Am gần như biến thành biểu tượng của điểm cống hiến, cô ngạc nhiên nói: “Sao anh có nhiều điểm cống hiến thế?”
“Quên mất rồi.” Người đàn ông nói rất thản nhiên.
Trì Am: “...”
Trì Am cảm thấy rằng có lẽ cô nên tìm một người đến từ chiều không gian thứ ba để hỏi về tình hình của người đàn ông này, xem anh đến Thế giới vô vực từ khi nào, đã làm gì trong những năm qua, những người ở chiều không gian thứ ba muốn sắp xếp cho anh như thế nào. Nghĩ đến việc anh rơi vào tình cảnh này, Trì Am lại cảm thấy rất khó chịu.
Đang nghĩ ngợi thì chợt thấy người đàn ông đưa cho cô thiết bị ghi chú của mình.
“Thứ này chỉ có thể dùng cho bản thân thôi.” Trì Am giật khóe miệng nói, hình như người đàn ông này không có khả năng tự lo liệu, may mà có người từ chiều không gian thứ ba chăm sóc cho anh, nếu không chẳng phải thật sự đã trở thành người điên rồi sao?
Người đàn ông à một tiếng, sau đó kéo cô đến chỗ bán quần áo nói: “Mua cho em.”
Đây là khung cảnh “mua mua mua” đấy à?
Nhìn biểu cảm hoảng sợ của cô nhân viên bán hàng, Trì Am nhanh chóng kéo anh đi.
Nhưng sau khi bọn họ rời đi thì không tới nửa ngày mọi người trong khu tụ cư đều biết chuyện tên điên nào đó dùng điểm cống hiến của mình để mua đồ cho một người phụ nữ, tin tức vừa truyền ra, không biết đã làm bao nhiêu người phụ nữ ghen tị với cô rồi.
“Hóa ra tên điên kia lại hào phóng như vậy, một người đàn ông có năng lực, hào phóng, lại còn đẹp trai nữa. Nếu tôi biết sớm thì đã làm quen với anh ta từ lâu rồi, có khi còn có thể dễ dàng lấy được chìa khóa cửa đấy, làm gì đến lượt một kẻ mới tới chứ?” Một phụ nữ trông có vẻ diêm dúa nói vẻ đầy tiếc nuối.
Người đàn ông bên cạnh nghe thấy thì rất khó chịu: “Cô có năng lực khuất phục anh ta không? Không phải ai cũng có thể làm người huấn luyện thú đâu. Cô có giỏi thì thử tới gần anh ta đi, xem có bị anh ta một đấm đánh cho bể đầu không?”
Người phụ nữ kia lại nhớ đến cảnh trước đây có một người phụ nữ táo bạo muốn thử tìm cách thuần hóa tên điên kia để tìm chỗ dựa cho mình, sau đó đã có kết cục bi thảm như thế nào thì không khỏi rùng mình, không dám nghĩ tới bất cứ điều gì nữa.
Sau khi được người đàn ông kia nhắc nhở, những người xung quanh cũng đã nhớ ra những gì tên điên kia từng làm trước đó, tất cả đều lập tức từ bỏ suy nghĩ bất chợt nổi lên kia.
Tuy nhiên mọi người cũng rất tò mò về việc tên điên kia lại bất ngờ nghe lời một người phụ nữ như thế.
...
Trì Am không biết đến những lời đàm tiếu trong khu tụ cư đang lan rất nhanh, cô đến nhà ăn mua một ít gia vị rồi rời khỏi khu tụ cư cùng người đàn ông.
Họ đi về chỗ thấp hơn ở phía bên kia của núi Bạch Nhai.
“Nếu gặp phải động vật thì chúng ta phải trốn đi, có biết không?” Trì Am nói với người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông mặt không thay đổi nhìn cô, phát hiện cô quả thực coi mình như một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện gì, trong lòng hết sức bất mãn, đột nhiên bế cô lên rồi bắt đầu chạy.
“Này...”
Trì Am muốn mở miệng gọi anh, nhưng lập tức có một cơn gió ập vào miệng, nên cô đành phải im lặng, vòng tay qua cổ người đàn ông, vùi mặt vào trong ngực anh.
Người đàn ông chạy được một đoạn thì bất ngờ rút một chiếc còi ra, đưa lên miệng thổi.
m thanh chói tai của tiếng còi truyền đi thật xa.
Trì Am không biết anh muốn làm gì nên chỉ nằm trong ngực anh quay đầu nhìn bốn phía, mãi cho đến khi có một con chim từ phía xa đột nhiên bay đến, toàn thân cô căng cứng, phát hiện lúc này bọn họ đang đứng trên một ngọn núi, chung quanh không có chỗ trốn, vội la lên: “Tư Ngang, mau trốn đi.”
Anh vỗ nhẹ vào mông cô để làm cô thả lỏng.
“Tư Ngang!” Trì Am thẹn quá hoá giận, sao anh có thể đánh mông cô vậy.
Người đàn ông ghét bỏ cô quá ồn ào, vì vậy liền đặt cô xuống, ôm mặt bịt miệng cô lại.
Hai mắt Trì Am trợn tròn, phát hiện chim đã bay tới trên bầu trời trên đầu, đổ bóng xuống hai người họ, dường như chỉ trong tích tắc là con chim đó có thể lao xuống với tốc độ máy bay và nghiền nát hai người họ thành chả thịt.