Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 573: Thế Giới Vô Vực



Con khủng long lông vũ giận dữ nán lại rừng đá khá lâu, đám người chỉ có thể ẩn náu trong hang động của khu rừng đá.

Con người trong sơn cốc núi Bạch Nhai cũng nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời ở đây, mọi người nhanh chóng trốn vào phòng, quan sát con khủng long lông vũ qua rèm cửa.

Con người sống trong Thế giới vô vực càng lâu thì càng hiểu rõ sự đáng sợ của loài khủng long lông vũ, họ không dám xem nhẹ chúng.

Khủng long lông vũ tuy không phải là khủng long nhưng khả năng sát thương của nó cũng tương đương với khủng long bạo chúa thời tiền sử, khi gặp các loài vật khác thì họ còn có thể liều mạng chiến đấu và tìm cách chạy trốn, còn nếu gặp phải khủng long lông vũ mà không thoát được thì chỉ có thể đợi bị chúng nuốt chửng như những con bọ nhỏ bé.

Sau ba giờ như thế, cuối cùng con khủng long lông vũ không còn tấn công rừng đá nữa, chúng bay lượn trên bầu trời, vài con đỗ trên rừng đá, nhìn xuống những kẽ hở bên trong.

Mặc dù không tiếp tục tấn công nhưng chúng cũng không có ý rời đi.

“Sao khủng long lông vũ vẫn chưa rời đi?” Có người nôn nóng hỏi thăm.

Lúc này Tư Ngôn có hiểu biết về khủng long lông vũ mới nói: “Khủng long lông vũ mà đã giận lên thì không chết không thôi. Nhất định là nó ngửi thấy mùi khủng long lông vũ trong xe nên mới không chịu rời đi.”

Nghe nói như thế, trong lòng mọi người lập tức sợ hãi cả kinh, sau đó là hối hận và tức giận.

“Đã biết khủng long lông vũ có thù tất báo thì sao anh còn bảo chúng tôi mang thịt khủng long lông vũ đi?” Người ở các tiểu đội khác của đội đi săn trừng mắt nhìn đám người Tư Ngôn, sau khi phát hiện anh ta đến từ thế giới chiều không gian thứ ba, họ lại càng tức giận hơn.

Gương mặt tuấn tú của Tư Ngôn lộ vẻ khinh thường: “Nó chỉ là một con khủng long lông vũ thôi mà.”

Nghe được câu nói này, đám người kia gần như phát run cả người vì tức giận, nhìn đám người ở thế giới chiều không gian thứ ba còn không cảm thấy mình đã làm sai, dáng vẻ dương dương tự đắc. Nếu không có đám khủng long lông vũ vẫn còn ở trên đầu, họ suýt nữa không nhịn được mà bùng nổ tại chỗ đánh đám người này thành chó chết rồi.

Trì Am có thể cảm nhận được sự khinh thường rõ rệt của Tư Ngôn, anh ta không hề coi những con khủng long lông vũ trên bầu trời ra gì, trong mắt họ những con khủng long lông vũ này thực ra chỉ là loài súc sinh, cho dù chúng có sức mạnh của khủng long, có ghê gớm hơn những loài động vật khổng lồ khác ở thế giới này thì họ cũng không thèm coi ra gì.

Chẳng trách người trong khu tụ cư lại chán ghét người của thế giới chiều không gian thứ ba như vậy, bây giờ cuối cùng Trì Am cũng đã hiểu được nguyên nhân.

Con người ở thế giới chiều không gian thứ ba đã quen với chiến tranh, càng là sự tồn tại hung ác thì càng khơi dậy tinh thần chiến đấu của họ, chiến đấu đã trở thành bản năng của họ. Nếu kẻ địch là đồng loại thì họ còn có thể mắc mưu nhau, cần phải nỗ lực nhiều hơn mới có thể thành công, nhưng đối mặt với một đám súc sinh trí thông minh không cao thì bọn họ phải sợ gì?

Họ quen dùng quy luật sinh tồn và tư duy thế giới của chính mình để đo lường người khác, di chứng của chiến tranh và sự phát triển lực tinh thần khiến cho tinh thần của họ quả thực không bình thường, làm theo ý mình đã quen, đến mức khi đối mặt người của thế giới khác cũng không thay đổi tính tình.

Ngay cả Tư Ngôn có vẻ hiền lành dễ nói chuyện thì thực chất trong tính cách của anh ta cũng có sự mạnh mẽ và hiếu chiến.

Tính cách như vậy đương nhiên không được người từ thời đại hòa bình yêu thích, đặc biệt là trong Thế giới vô vực quá nguy hiểm này con người cần phải cẩn thận đấu tranh để tồn tại, khi họ đang nỗ lực tồn tại thì có người lại không sợ chuyện sống chết, sao họ có thể không tức giận được?

Tam quan khác biệt nên phương thức làm việc cũng khác biệt, dẫn đến mâu thuẫn không thể hòa giải.

Trì Am nhìn đám người đang tức giận đến phát run mà cảm thấy hơi đau đầu, cô phát hiện tay mình cũng đang co giật, đau đến phát run.

Vừa rồi cô kéo Durer rơi xuống từ giữa không trung đã dùng sức quá mạnh, cánh tay trật khớp, đang vô cùng đau đớn.

“Em sao vậy?” Tư Ngang cúi đầu nhìn cô.

Sắc mặt Trì Am tái nhợt, cô liếm đôi môi khô khốc nói: “Tay em bị trật rồi.”

Người đàn ông trầm mặc nhìn cô một lúc, sau đó nắm tay cô, đột nhiên nghe thấy tiếng “lục cục”, anh đã bẻ lại giúp cô cánh tay bị trật khớp.

Cô đau mồ hôi lạnh ứa ra, cả người đều uể oải, được anh ôm chặt trong lòng, trong tiếng kêu của khủng long lông vũ bên ngoài, đôi môi ấm áp của anh từ từ di chuyển xuống áp vào mặt cô, đột nhiên lại cắn chặt lấy môi cô.

Trì Am kêu lên nhìn chằm chằm vào anh, sau đó lại bắt gặp một đôi mắt đỏ như máu.

“Đau phải không?” Anh khàn giọng hỏi.

Trì Am im lặng gật đầu, nếu không đau thì cô sẽ kêu lên chắc?

Anh hừ một tiếng, châm chọc: “Vừa rồi ôm một người đàn ông rất vui cơ mà, bây giờ lại đau à? Đáng đời..”

Trì Am trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.

Tư Ngôn và mấy người đến từ thế giới chiều không gian thứ ba cũng trợn tròn mắt.

Người đàn ông luôn có vẻ ngu ngơ vì đầu óc không tỉnh táo bỗng thể hiện kỹ năng trào phúng, hơn nữa còn có thể trào phúng rất có logic khiến bọn họ cực kỳ không quen, nếu không phải mắt anh vẫn còn đỏ thì họ đều cho rằng anh đã trở lại bình thường.