Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 575: Thế Giới Vô Vực



Ngay lúc nó nhìn qua thì mũi tên trên tay Tư Ngang cũng đã rời khỏi dây cung.

Sau đó anh nhanh chóng phóng ra mũi tên thứ hai. Mũi tên thứ nhất được buộc bột thuốc do người trong sơn cốc mang đến trước đó đang bắn về phía khủng long lông vũ, mũi tên thứ hai bắn xuyên qua bao thuốc làm bột thuốc bay tán lạn trong không trung cùng gió đêm.

Một bầy khủng long lông vũ đột nhiên phát ra tiếng kêu thê lương, cả bầy bay lên không trung, kêu to không ngớt, tiếng kêu quanh quẩn trong rừng đến ba lần, cuối cùng mới không cam lòng rời đi.

Sau khi phát hiện ra khủng long lông vũ đã rời đi, đoàn người đã căng thẳng thần kinh suốt một ngày không khỏi mềm nhũn chân ngã ngồi xuống đất, thở ra một hơi dài.

“Còn chần chờ gì nữa, mau đem thịt khủng long lông vũ trở về căn cứ cất vào kho đi, nếu như khủng long lông vũ không ngửi thấy mùi thì sẽ không đuổi theo nữa.” Tư Ngôn hét lên.

Lần này không ai còn mắng chửi gì nữa, vội vàng ngoan ngoãn lái xe đi, những người khác cũng nhao nhao lên xe, tận dụng ánh trăng để rời đi. Đối với việc người ở thế giới chiều không gian thứ ba dùng thứ gì để xua đuổi đám chim đi khiến bọn họ rất tò mò, nhưng vừa nghĩ tới việc mới mắng chửi nhau với Tư Ngôn thì họ lại không thể hỏi ra miệng.

Da mặt của bọn họ chưa dày tới mức đấy.

Mặc dù cả ngày bị khủng long lông vũ chặn trước cửa nhà khiến một đoàn người cảm thấy khó chịu, nhưng mấy chiếc xe tải chở thịt được đưa về vẫn khiến người dân trong khu quần cư rất vui.

Khủng long lông vũ là một trong những loài động vật nguy hiểm nhất thế giới, độ ngon của thịt tỷ lệ thuận với sức chiến đấu, ai đã từng ăn thịt khủng long lông vũ sẽ không bao giờ quên được vị ngon của nó. Lần này có thể săn được một con khủng long lông vũ thì dù quá trình có hơi khiến người ta bực bội nhưng ít nhất kết quả cũng tốt.

Tuy rằng hơi muộn nhưng đám người vẫn muốn chịu đói bụng để chờ ăn thịt khủng long lông vũ nướng.

Trì Am và Tư Ngang dùng bếp nhỏ do những người ở thế giới chiều không gian thứ ba làm ra.

Những người ở thế giới chiều không gian thứ ba kéo đi một khối thịt to ước chừng vài trăm kg, lôi về căn bếp nhỏ của mình.

Sau đó Trì Am mới biết rằng người ở thế giới chiều không gian thứ ba đã sớm chiếm được một phần lãnh địa của riêng mình trong sơn cốc này, trên mặt đất có một hang động rất lớn, rất thuận tiện để lấy nước nấu ăn,… Bình thường họ không hay đi đến nhà ăn lớn mà tự làm đồ ăn.

Tối hôm đó Trì Am được ăn thịt khủng long lông vũ nướng thơm phức và sủi cảo khủng long lông vũ.

“Anh lấy bột ở đâu ra vậy?” Trì Am vừa ăn vừa hỏi.

Tư Ngôn được ngồi cùng họ, ba người ngồi thành một bàn, anh ta cười nói: “Lúa mì ở trên thế giới này chỉ có trong một sơn cốc không xa núi Bạch Nhai. Nó có thể tự mọc hoang mà không cần con người chăm bón, chỉ cần cách mười ngày đi hái là được. Thực vật ở thế giới này giống như cỏ dại, cắt đi lại mọc lại, không cần ai quản lý.”

Trì Am ngạc nhiên nói: “Còn có loại lương thực chính nào khác không?”

“Ý cô là gạo và ngô sao? Cũng có nhưng chúng ở xa hơn.”

Sở dĩ lúc trước con người chọn núi Bạch Nhai làm nơi định cư của nhân loại là vì khả năng ẩn náu của nó và một khoảng lúa mì ở cách đó không xa có thể giải quyết vấn đề lương thực và trú ẩn.

“Chỗ của lúa gạo cách đây cả ngàn dặm. Đó là nơi sinh sống của người núi Hắc Nhai, người ở đó không mấy thân thiện.” Tư Ngôn phổ cập kiến thức cho cô: “Còn về ngô thì là ở năm trăm dặm phía đông. Ở đó cũng có người sinh sống, xa hơn một chút là đại dương...”

Sau khi được Tư Ngôn phổ cập kiến thức, Trì Am đã hiểu được phần nào về sự phân bố của những người đến Thế giới vô vực. Nghĩ đến việc lúc trước nhìn thấy tình cảnh của Karona, rốt cuộc cô cũng hiểu được quan hệ giữa vài khu quần cư nhân loại có lẽ không quá hòa hợp.

Ăn uống xong xuôi, mọi người về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Hôm nay là một ngày mệt mỏi, nhất là đòn cuối cùng giết khủng long lông vũ kia, cô đã dùng gần như toàn bộ sức lực của mình, linh lực tu luyện suốt một tháng cũng không còn nữa khiến Trì Am rất mệt mỏi.

Cô nằm trên giường không muốn cử động.

Nhưng người đàn ông sau lưng cô vẫn rất có tình thú giày vò cô.

Trì Am vùi mặt vào chiếc giường làm bằng lông thú, nói mơ hồ: “Anh đủ chưa thế hả?”

“Chưa đủ.” Người đàn ông dùng sức nhấn mạnh, nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô, hai mắt anh hơi híp lại, khóe mắt lộ ra vẻ chưa thỏa mãn, cúi xuống cắn tai cô, giọng nói trầm thấp nguy hiểm: “Hôm nay em ôm người đàn ông đó đi làm anh tức lắm.”

Trì Am bất lực vùi mặt trong chăn, cô biết người đàn ông này chỉ được cái đức hạnh đó thôi mà.

Cho đến khi cô mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì phát hiện ra cuối cùng anh cũng dừng lại.

Anh ôm cô vào lòng, sờ lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, cúi người hôn cô, nói giọng bất mãn: “Thể lực quá kém.” Mặc dù còn chưa thỏa mãn nhưng thấy cô mệt mỏi đến mức mắt cũng không mở được, anh đành phải không cam lòng mà bỏ qua cho cô.

Trì Am yếu ớt nói: “Cảm ơn anh đã bỏ qua nhé...”

“Không cần khách sáo, dù sao thì ngày mai cũng được nghỉ một ngày, ngày mai tiếp tục.”

Trì Am: “...”

Chết tiệt, cô thật sự muốn đánh chết người đàn ông được voi đòi tiên này ghê.