Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 615: Đại Lục Vũ Thiên



Trì Am đi theo Tư Ngang cùng nhau đi vào chiếc lều lớn nhất trong nơi trú quân của hoàng tộc Hiên Viên kia, vừa đi vào đã thấy một thanh niên khoảng ba mươi tuổi.

Người thanh niên rất tuấn tú, khí chất quý phái, ăn nói thận trọng, rất có uy nghi, nghiễm nhiên chính là đế vương một phương.

Thế nhưng lúc bọn họ đi vào, người thanh niên lại dùng một thái độ có thể nói là cung kính đứng dậy, cung cung kính kính thỉnh an, kêu một tiếng “Hoàng thúc”.

Nam nhân được gọi là hoàng thúc không để ý đến hắn ta, kéo Trì Am ngồi xuống.

Thế là ánh mắt của thanh niên kia quay sang Trì Am, kêu một tiếng “Hoàng thẩm”.

Tiếng “Hoàng thẩm” này cuối cùng cũng làm cho nam nhân chịu liếc mắt nhìn hắn một cái, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng chí ít có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn không tệ.

Khóe miệng Trì Tinh run lên, nếu như nàng đoán không sai, người này chính là Hiên Viên Hoàng đương nhiệm, nghe nói đã mấy trăm tuổi rồi, vẻ bề ngoài trẻ tuổi này rất có tính chất lừa gạt, cộng thêm võ giả có tu vi càng cao thì tuổi thọ càng dài, cũng càng có khả năng có thuật trú nhan.

Bị một người già như thế gọi “Hoàng thẩm”, Trì Am không biết nên khóc hay nên cười nữa đây. Mà chuyện càng không biết nên khóc hay nên cười chính là nguyện vọng của nguyên chủ đã từng là muốn vào cung làm nữ quan, nếu như không phải đột nhiên bị đưa đến thành Thiên Ma, chỉ sợ sẽ thật sự tiến cung.

Trì Am nở nụ cười hữu nghị với hắn ta.

Hiên Viên Hoàng cũng không thèm để ý đến thái độ của Tư Ngang, dù sao thì nơi này ngoại trừ ba người bọn họ ra thì cũng không có người ngoài, càng không có một đám nhi tử nhìn, hắn ta hành lễ với một người còn nhỏ tuổi hơn cả cháu mình thì cũng không ai nói gì.

Sau khi Bàn Du dâng trà cho bọn họ thì nhỏ giọng lui ra.

“Hoàng thúc, lần này thời gian lăng mộ mở ra là vào nửa đêm ngày mai, đến lúc đó cần thúc tự mình ra tay mở ra.” Hiên Viên Hoàng nói, hắn lấy một cái hộp ngọc từ trong túi càn khôn như ý ở trong tay áo ra, đẩy nó đến trước mặt Trì Am, nói: “Đây là quả Cửu Dương Cực Quang.”

Ánh mắt Trì Am sáng lên, vuốt ve hộp ngọc mát lạnh kia rồi mới mở nó ra.

Một mùi hương trái cây trong lành xông vào mũi, sảng khoái nức mũi, thấm vào ruột gan, bên trong để hai quả vàng óng ánh, quả đào lớn có hình dạng giống như trứng rắn, vỏ có đường vân màu trắng, mỗi đường vân tỏa ra ánh sáng màu bạc trắng, như cực quang từ trên trời giáng xuống ở nơi bí cảnh nào đó trong nơi tận cùng của cực đông, mới được mệnh danh là quả Cửu Dương Cực Quang.

Trì Am vô cùng vui mừng, nói với Hiên Viên Hoàng: “Đây đúng là quả Cửu Dương Cực Quang, cảm ơn nha.”

Hiên Viên Hoàng vẫn ăn nói thận trọng, khiêm tốn nói: “Đây là chuyện nên làm.”

Cuối cùng Tư Ngang cũng bố thí một ánh mắt cho người cháu này, hỏi: “Có mật của Viêm Xà vạn năm không?”

“Trong hoàng cung không có, nhưng nghe nói thành Ninh Mặc có, có thể dùng cỏ Thất Diệp Ma Chu trao đổi với nhất tộc Mặc thị.” Hiên Viên Hoàng tận tâm tận lực mưu tính cho hắn.

Cỏ Thất Diệp Ma Chu là đặc sản của thành Thiên Ma, thành chủ đại nhân thành Thiên Ma muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cầm thứ này đi đổi cũng đáng.

Trong lòng Trì Am càng hài lòng hơn, chất tử Hoàng đế này đúng là đáng tin.

Sau khi chất tử Hoàng đế nói xong những chuyện này, lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hoàng thúc, lăng mộ lần này là do con ta Thập Thất hoàng tử phát hiện, lăng mộ này liên quan rất lớn đến Hiên Viên thị chúng ta, chỉ người Hiên Viên thị mới mở ra được. Lúc phát hiện lăng mộ, vốn dĩ ban đầu chúng ta muốn phong tỏa tin tức về lăng mộ, nhưng lại không biết tại sao, tin tức này rất nhanh đã bị lộ ra ngoài, khiến người trong thiên hạ đều biết.”

“Trẫm phái người tự mình điều tra, phát hiện Thập Thất hoàng tử có thể phát hiện lăng mộ cũng là bị người dắt mũi, đối phương dẫn dắt chúng ta phát hiện ra lăng mộ, nhưng lại phát tán tin tức ra ngoài, có thể thấy được lòng dạ thâm sâu, đến lúc đó còn phải làm phiền hoàng thúc chú ý…”

Nam nhân đưa một đĩa điểm tâm làm từ linh thảo cho Trì Am nếm thử, hoàn toàn không để ý đến chất tử Hoàng đế mặt mày nghiêm túc nói dông nói dài.

Trì Am cắn một miếng, nhìn thấy chất tử Hoàng đế đang nghiêm túc nói chuyện, thấy hắn ta lại có thể không nhìn bọn họ, cứ tự mình nói với mình, cảm thấy hắn ta thật lợi hại.

Ăn xong một miếng điểm tâm, lại uống nửa chén trà nhỏ, Trì Am hỏi: “Mấy năm gần đây Thập Thất hoàng tử có qua lại tương đối gần gũi với ai không?”

Hiên Viên Hoàng hiểu ý của nàng, nói: “Thập thất cũng không có chỗ nào không ổn, người mà nó qua lại đều là gia tộc có quan hệ thông gia với hoàng tộc, bên người cũng không xuất hiện người không quen biết nào cả.”

“Có Trì gia thành Lâm Xuyên không?”

Trong mắt Hiên Viên Hoàng có vào phần không hiểu rõ: “Năm năm trước trong cung chiêu thu nữ quan, hình như có mấy cô nương Trì gia thành Lâm Xuyên vào cung.”

Là một vị Hoàng đế, không chỉ phải bận rộn với chính sự mà còn không thể lơi lỏng việc tu luyện, đương nhiên sẽ không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, những chuyện này đều do Hoàng hậu phụ trách. Cho nên hắn ta cũng không biết rõ lắm về chuyện này.

Hiên Viên Hoàng ngay lập tức gọi Bàn Dư tới.

Bàn Dư lại biết rất rõ chuyện này, nói: “Năm năm trước có hai cô nương Trì gia thành Lâm Xuyên vượt qua kỳ thi nữ quan, một người là con vợ cả Ngũ tiểu thư Trì Tinh, một người là thứ xuất của dòng nhánh tiểu thư Trì Mãn. Trì Tinh được phân đến bên cạnh Thập Lục công chúa, nghe nói Thập Lục công chúa có vài phần coi trọng nàng ta. Còn Trì Mãn thì được phân đến…”

Thập Lục công chúa và Thập Thất hoàng tử là tỷ đệ ruột cùng một mẹ sinh ra, tình cảm vô cùng tốt, Thập Lục công chúa thường xuyên đi ra ngoài rèn luyện với Thập Thất hoàng tử, lăng mộ lần này tuy nói là Thập Thất hoàng tử phát hiện nhưng lúc đó Thập Lục công chúa cũng ở đó.

Sau khi cho Bàn Dư lui về sau, Hiên Viên Hoàng nhìn về phía Trì Am.

Trong lòng Trì Am đã có thể xác định lăng mộ này có lẽ là do Trì Tinh để Thập Thất hoàng tử chủ động phát hiện, chẳng lẽ cái người “xuyên việt” Trì Tinh này có bàn tay vàng, có thể biết vị trí của một số ngôi cổ mộ chôn giấu trong lịch sử? Nếu như không phải, thì chính là trùng sinh sau khi xuyên việt?

Trong lòng nàng đã có phỏng đoán nhưng Trì Am cũng không nói gì với Hiên Viên Hoàng.

Vị thành chủ đại nhân nào đó thấy không có chuyện gì nữa, liền cầm lấy hộp ngọc đựng quả Cửu Dương Cực Quang kia, kéo Trì Am rời đi, hoàn toàn không cho Hiên Viên Hoàng có cơ hội hỏi lại.

Còn tiếp tục nhìn thê tử của hắn nữa là hắn sẽ trở mặt đấy!

Hiền Viên hoàng cảm giác được sự thiếu kiên nhẫn của hoàng thúc, cười khổ trong lòng một tiếng, tuổi tác vị này nhỏ nhất nhưng bối phận lại lớn nhất, trách nhiệm cũng nặng nhất, là sự tồn tại không thể đắc tội nhất.