Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 648: Đô Thị Tu Chân



Trì Am dở khóc dở cười, yêu cầu này dễ dàng quá rồi, nhưng lại khiến cô rất vui vẻ, càng đơn giản càng tốt.

Nhưng sau này Trì Am mới biết được chuyện này cũng không đơn giản chút nào, muốn chia tay với một người đàn ông ngựa giống cường đại cũng chẳng phải dễ.

Nghe Trì Am nói xong, mọi người đều không hiểu ra sao.

Trì Am khẽ mỉm cười, cũng không muốn nói nhiều, dù sao tình huống lúc đó cũng quá mơ hồ khiến người bình thường không thể tin được, ngay cả nguyên chủ cũng cảm thấy kỳ quái, cô có hỏi Dương Thiên nhưng anh ta cũng không trả lời, thậm chí còn cố gắng làm cho cô ấy quên chuyện đó đi.

Trì Am nghi ngờ rằng thế giới này tuy là thế giới hiện đại trong trí nhớ của cô nhưng thật ra cũng không an toàn, có rất nhiều thứ đang ẩn trong bóng tối.

Sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện, Trì Am liền rời khỏi bệnh viện trong vòng vây của nhóm bạn cùng lớp.

Trì Am trở lại trường, dường như mọi thứ vẫn như ngày thường không có gì khác. Tuy nhiên vì Long Linh Nhi đến làm ầm ỹ, khiến hoa hậu giảng đường là cô biến thành trò cười, khi đi trong khuôn viên trường thường có người nhận ra cô rồi vụng trộm chỉ trỏ.

Đại khái là chế giễu cô là hoa hậu giảng đường mà lại đi hẹn hò với một người bạn trai chẳng ra sao, cuối cùng còn bị tiểu tam của bạn trai làm bị thương phải nằm viện, thậm chí còn không thể đòi công bằng cho mình, làm hoa hậu giảng đường mà đến mức độ này cũng thật đúng là quá đáng thương.

Quả nhiên phải chia tay càng sớm càng tốt.

Trì Am nghĩ tới đây liền cầm điện thoại lên bấm số của Dương Thiên.

Điện thoại không gọi được, mấy ngày nay Dương Thiên đều tắt máy, cũng không biết anh ta đi đâu.

Chung Man Lê nghĩ kế cho cô: “Hay là đến công ty của anh ta tìm. Đúng rồi, công ty của anh ta tên là gì ấy nhỉ?”

Trì Am suy nghĩ rồi mới phát hiện mình cũng không biết công ty của Dương Thiên ở đâu. Nhưng cho dù biết thì cô cũng không muốn đi, chạy tới đó chỉ để chia tay, vậy chẳng phải là để cho người ta chế giễu sao?

Trì Am đành phải kiên nhẫn đợi Dương Thiên trở về.

Một tháng sau, cuối cùng Dương Thiên cũng trở lại.

Trì Am đang chuẩn bị cho kỳ thực tập tốt nghiệp, cô đang nói chuyện với giảng viên hướng dẫn thì nhìn thấy Dương Thiên đang đứng dựa vào cửa phòng làm việc của giảng viên hướng dẫn.

Thấy cô nhìn sang, anh ta nhanh chóng nở một nụ cười tự tin.

Giảng viên hướng dẫn cũng biết chuyện họ hẹn hò, giống như mọi “sinh vật” sống bằng thị giác khác, người này cũng cảm thấy hai người kia thực sự không phải là một cặp xứng đôi. Mặc dù không thể nhìn người bằng vẻ bề ngoài, nhưng khi một người phụ nữ đẹp và một người đàn ông xấu xí đứng cùng nhau thì dù cho người đàn ông kia có năng lực đến thế nào cũng khiến người ta phải thở dài cảm thán cho người đẹp kia.

Thực ra Dương Thiên cũng không xấu, chỉ quá bình thường không có gì nổi bật thôi, nhưng không thể chống đỡ nổi vẻ đẹp của Trì Am. Sau khi xuất viện khí chất trên người Trì Am đã phát triển lên một trình độ cao hơn, hiển nhiên khác hẳn so với người thường, mấy “sinh vật” thị giác rất dễ dàng nhận ra đây là một người đẹp.

Sau khi chào giảng viên hướng dẫn Trì Am rời đi với Dương Thiên.

Dương Thiên nhìn có vẻ mệt mỏi, nhưng tinh thần rất tốt, anh ta cười nói: “ Am Am, chuyện trong công ty bây giờ đã giải quyết xong rồi. Gần đây anh cũng rảnh, có thể ở bên cạnh em rồi.”

Trì Am nói mà không có biểu cảm gì: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”

Dương Thiên nhìn qua thì thấy nhiều sinh viên đi ngang qua đều nhìn họ bằng ánh mắt rất lạ, không biết có chuyện gì, anh ta cũng không muốn làm xiếc khỉ cho người ta xem nên đồng ý ngay: “Anh nhớ có một nhà hàng Tây mới mở gần trường. Chúng ta đến đó đi, tiện thể ăn tối cùng nhau luôn.”

Trì Am gật đầu, không từ chối.

Đi vào nhà hàng Tây, Trì Am cũng cảm thấy đói bụng, vì vậy cô quyết định ăn xong rồi mới chia tay, tránh khỏi đến lúc đó không có tâm trạng để ăn.

Dương Thiên là một người hay nói, trong bữa ăn anh ta liên tục kể cho Trì Am nghe mấy chuyện thú vị, ngôn ngữ rất hài hước, những chuyện này liên quan đến chuyện thú vị ở nhiều nơi khiến người nghe không khỏi thích thú.

Trì Am càng nghe càng thấy kỳ lạ, Dương Thiên nói đến những chuyện này thì phải tự mình trải qua mới có thể nói ra chi tiết như vậy, khiến người ta có cảm giác như đang ở ngay đó. Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này không phải Dương Thiên đi giải quyết chuyện của công ty mà là đi đến nơi khác? Nếu vậy thì tại sao điện thoại di động của anh ta liên tục không gọi được.

Nghĩ như vậy, Trì Am liền hỏi: “Sao gần đây điện thoại của anh luôn tắt máy vậy?”

Dương Thiên chợt khựng lại, tỏ vẻ áy náy nói: “Thời gian vừa rồi anh đến một nơi không có tín hiệu, không phải cố ý không trả lời cuộc gọi của em đâu. Am Am, anh xin lỗi, anh không biết...”

“Chúng ta chia tay đi.” Trì Am ngắt lời anh ta, cầm khăn ăn bên cạnh lên lau miệng.

Ừ, ăn no rồi, cũng đến lúc phải chia tay thôi.

Dương Thiên trợn to mắt, hiển nhiên là rất kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tại sao lại chia tay?”

Trì Am nói, mặt không có biểu cảm gì: “Anh biết rõ còn cố hỏi, cô Phan ở công ty anh, nữ diễn viên có tin đồn yêu đương với anh, Long Linh Nhi làm tôi bị thương, họ đều là người phụ nữ của anh đúng không? Bạn gái chính thức bị người ta làm cho bị thương phải nằm viện, bạn trai ngoài ngày đầu tiên vội vàng đến xem qua thì sau đó luôn không xuất hiện thăm hỏi, nhìn thế nào cũng thấy là tra nam, không chia tay thì giữ lại làm gì?”

Sắc mặt Dương Thiên trở nên rất khó coi, anh ta không muốn chia tay, thử giải thích: “Anh biết em bị thương phải nằm viện, anh cũng muốn ở bên em, nhưng đúng là gần đây anh có việc không thể dứt ra được… Anh không thể nói cho em biết là chuyện gì, rất nguy hiểm, em không nên biết. Am Am, đừng làm loạn nữa được không? Anh vừa trở về từ một nơi rất nguy hiểm, bây giờ cả người đều mệt mỏi.”

Trì Am đứng lên: “Được thôi, tôi không làm loạn gì hết! Dương Thiên, chúng ta chia tay, tạm biệt.”

Nói xong lời này, Trì Am liền rời đi.

Dương Thiên không ngờ cô lại bỏ đi như vậy, lập tức khẽ chửi thầm một câu rồi định đuổi theo, nhưng người phục vụ đã ngăn lại: “Thưa anh, anh vẫn chưa tính tiền.”

Dương Thiên tiện tay lấy trong ví ra mấy tờ tiền màu đỏ ném qua, sau đó vội vàng chạy theo Trì Am.

Trì Am bị anh ta kéo vào một góc: “Am Am, anh không chia tay.”

Trì Am quay lại nhìn anh ta, thấy vẻ mặt anh ta u ám, trong mắt có tia sáng mờ hồ thì không khỏi kinh ngạc.

Hiện tại cô có thể chắc chắn rằng thế giới này quả thực không yên ổn, ít nhất thì Dương Thiên là người có năng lực gì đó khác người, cô còn chưa rõ lắm, nhưng có thể khẳng định chắc chắn.

Trì Am hất tay anh ta ra, lùi lại một bước, nói: “Dương Thiên, chúng ta quen nhau được thì chia tay được, đừng làm quá khó coi.”

Dương Thiên giận quá hoá cười, nói: “Am Am, anh vẫn luôn cho là em là người ngoan ngoãn nhất, không ngờ em lại là người chia tay với anh đầu tiên. Anh làm chưa tốt sao?”

Trì Am nhìn anh ta không nói nên lời: “Anh làm tốt chỗ nào? Tôi đã thu dọn hết những thứ anh đưa cho tôi rồi, hôm khác tôi sẽ gửi đến ký túc xá trả lại cho anh.”

Dương Thiên tặng cho nguyên chủ mấy món quà có giá trị, nguyên chủ đã giữ chúng rất tốt, mà cũng chẳng cảm thấy ước ao gì mấy thứ đó.

Không phải mình kiếm tiền mua thì dùng cũng không có ý nghĩa gì cả, nguyên chủ có suy nghĩ rất giống cô.

Dương Thiên tức giận vô cùng, anh ta không có ý đó.

Anh ta lại đáp bằng giọng trưởng giả giàu có: “Nếu em không thích mấy thứ đó thì anh sẽ tặng cho em những thứ tốt hơn! Đừng chia tay, anh rất thích em. Dù sau này có bao nhiêu người phụ nữ đi chăng nữa thì em vẫn là người đặc biệt nhất…”

Trì Am nhìn anh ta không nói nên lời, thật sự muốn bổ sọ ra xem mạch não của anh ta tài tình đến mức nào, sao lại có thể nói ra những câu như vậy chứ? Chẳng lẽ anh ta cho rằng chỉ cần dăm ba cái lời đó là dỗ dành được rồi sao? Hay anh ta nghĩ bây giờ là xã hội phong kiến, đàn ông vẫn có thể có ba vợ bốn nàng hầu, hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ?

Hay anh ta nghĩ rằng mình đã đủ mạnh có thể có được bất kỳ người phụ nữ nào mình muốn?

Nhưng những người phụ nữ đó có muốn không?

“Tôi không quan tâm đến “đặc biệt nhất”, tôi chỉ muốn là thứ duy nhất thôi, anh có làm được không?” Trì Am ngắt lời anh ta.

Dương Thiên nhìn cô bằng ánh mắt “đừng làm loạn”, nói: “ Am Am, trong lòng anh, em chính là duy nhất, là đặc biệt nhất...”

“Nhưng những người phụ nữ khác cũng đặc biệt như vậy, phải không?”

Dương Thiên nghẹn họng.

Trì Am cảm thấy không thể giao tiếp với loại đàn ông đầu óc thần kinh thế này được, vì vậy liền xoay người rời đi.

Dương Thiên đâu chịu buông tha cho cô, đuổi theo sau lưng cô, thấy cô nghiêm túc còn tưởng cô đang giận, liền dỗ ngon dỗ ngọt: “Am Am, anh thật sự…”

“Này, cô ấy thấy anh rất phiền, muốn chia tay với anh, anh bại não hay sao mà không hiểu vậy?” Chợt có một giọng nói cất lên.

Cả người Dương Thiên liền căng thẳng, lập tức che chắn Trì Am ở phía sau, ánh mắt sắc bén nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lúc này họ đã đi vào một con hẻm dài và hẹp, xung quanh có rất ít người đi đường, mà những người đi đường đó đột nhiên thần sắc hoảng hốt trốn đi hết, dần dần ngoại trừ họ ra, không còn ai ở xung quanh nữa.

Cảnh tượng dị thường này khiến cho người ta có một cảm giác rất quái dị.

Khi nhìn rõ chủ nhân của giọng nói kia, vẻ mặt Dương Thiên hết sức khó coi, trong lòng rung lên một hồi chuông báo động, đồng thời nhìn dò xét xung quanh, anh ta cảm thấy ngoài yêu tu vừa mới nói này còn có những sự tồn tại đáng sợ khác.

Trì Am nhìn chăm chú sau lưng Dương Thiên, ánh mắt rơi vào người đàn ông đang ngồi trên ban công một ngôi nhà trong con hẻm, cô có thể cảm nhận rõ ràng yêu khí trên người anh ta.

Ngoài ra thì dường như còn có khí tức nguy hiểm khác ở xung quanh.

Đôi mắt cô hướng về một bóng người mặc áo choàng ẩn trong bóng tối cách đó không xa, ánh mắt chợt sáng lên.