Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 654: Thế Giới Vô Vực



Vì vậy, Lạc Khả lại nói: “Hôm nay thời tiết tốt, chị có muốn đi dạo không? Nhân tiện tìm hiểu tình hình trong khu tụ cư.”

Mặc dù Karona đã phổ biến về tình hình khu tụ cư cho họ, nhưng chỉ đề cập chung chung, họ cần biết thêm về nơi này để có thể sống tốt hơn tại khu tụ cư và lập kế hoạch cho tương lai. Chỉ cần bọn họ không chết thì sau năm năm họ sẽ trở về thế giới ban đầu, hoặc sẽ ở lại thế giới này và tiếp tục đấu tranh để tồn tại như bao người khác.

Cho đến bây giờ họ mới hiểu được vì sao mỗi một lần tiến vào Brisu đều có nhiều người không cách nào trở về, bởi vì những người đó hoặc đã chết hoặc bị mắc kẹt trong thế giới này, sau đó cũng chết ở bên ngoài hoặc chết vì tuổi già giống như những người khác.

Mấu chốt cho việc quay lại là chìa khóa, nhưng họ vẫn không biết chìa khóa này sẽ có được bằng cách nào, họ vẫn cần phải tìm hiểu thêm.

Là những người mới đến căn cứ nên họ có ba ngày để nghỉ ngơi, sau ba ngày thì phải làm đủ thứ việc để kiếm tiền sinh hoạt và các khoản phí khác, nếu không thì chỉ có đói mà thôi, nhân loại trong khu tụ cư không nuôi người rảnh rỗi.

Trì Am lắc đầu: “Tôi không đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Lạc Khả im lặng, tỏ ý đã hiểu rồi rời đi.

Sau khi Trì Am đóng cửa thì quay lại giường tiếp tục nằm ngay đơ.

Vừa nằm ngay đơ vừa tu luyện, đồng thời chuyển hóa linh lực chữa trị cơ bắp bị căng cứng do vận động quá độ, chuẩn bị cho đêm nay, nghĩ lại cũng thấy mình quá liều mạng.

Nghĩ đến đây, Trì Am không khỏi che mặt. Nhưng không có cách nào, nếu người đàn ông kia không đến vì chuyện này thì lại khiến cô lo lắng.

Chết tiệt, ai mà ngờ có ngày cô lại phải liều mạng cho cái chuyện này như thế chứ.

Mãi đến chạng vạng tối, cuối cùng Trì Am mới cảm thấy khá hơn nhiều, cô đứng dậy đi thẳng đến nhà ăn trên mặt đất, cầm lấy một giỏ bánh mì và mấy bát canh xương ăn ngấu nghiến.

Những người xung quanh đều choáng váng vì sức ăn của cô.

Trì Am mặc kệ bọn họ, chỉ vùi đầu ăn cơm, sau khi ăn xong vừa định rời đi thì đột nhiên có người gọi cô lại.

Chính là Durer gọi cô lại.

“Cô Trì, Cố Duy và tôi định sẽ tham gia vào đội đi săn, sau này sẽ ra ngoài đi săn. Không biết cô định làm gì?” Durer hỏi.

“Trùng hợp quá, tôi cũng định vậy.” Trì Am cười nói, người kia của cô đã là đội trưởng đi săn, rồi còn bị gọi là đội trưởng điên, cô có thể không đi theo chắc?

Nghĩ đến đây, trong lòng Trì Am lại cảm thấy tức giận, sau này ai dám nói người đàn ông của cô là đội trưởng điên nhất định cô sẽ mắng cho chết.

Durer có vẻ vui mừng sau đó nói thêm: “Trong sơn cốc này có một chỗ rèn sắt, cô Trì có thể đến đó mua vũ khí thuận tay mình.” Durer nhắc nhở.

Trì Am cảm ơn anh ta rồi thuận tay cầm trái cây ở nhà ăn rời đi.

Durer nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt sâu sắc sáng tỏ.

Cố Duy liếc nhìn bóng lưng của Trì Am rồi lại nhìn anh ta, nói: “Durer, anh coi trọng cô gái này à?”

Durer cười khổ nói: “ Chỉ sợ cô ấy chướng mắt tôi thôi..”

Từ khi vào Brisu họ đã bắt đầu quan sát mọi người, trong đó nổi bật nhất là màn thể hiện của Trì Am. Dù có chuyện gì xảy ra cô vẫn luôn giữ im lặng, không biểu hiện là mình rất mạnh mẽ, cũng không coi mình là vị cứu tinh, chỉ cần có đủ khả năng thì cô sẽ tiện tay mà giúp đỡ mọi người.

Chính phẩm chất này đã khiến Durer và Cố Duy chú ý đến cô.

Những lúc đang chạy trối chết ai cũng không lo được cho thân mình thì làm sao quan tâm đến người khác được? Chỉ có cô là người duy nhất luôn giúp đỡ mọi người khi có khả năng, cũng chính vì có cô nên cuối cùng mới có 15 người có thể sống sót, nếu không thì với điều kiện của những người đó có thể còn sống sót được 10 người đã là tốt lắm rồi.

Vì vậy cô thực sự khiến mọi người phải chú ý tới sự đặc biệt của mình.

Cố Duy vỗ vai anh nói: “Chúng ta cố gắng sống sót đi đã, chờ đến lúc trở lại thế giới của chúng ta thì có khi lại có cơ hội.”

Durer không nói gì, trong lòng lại cảm thấy không có khả năng.

...

Sau khi tắm xong thì trời cũng sắp tối.

Trì Am vừa đi ra khỏi phòng tắm thì đã nhìn thấy người đàn ông kia tới rồi.

Mặc dù rất tức giận vì anh ăn xong liền chạy nhưng khi nhìn thấy anh cô vẫn rất vui vẻ bổ nhào qua nhảy vào trong ngực anh.

Khi anh đẩy cô lên giường định hôn cô, Trì Am đột nhiên đặt tay lên cằm anh, ngồi đối mặt với anh nói: “Tư Ngang, sáng mai đừng đi, biết chưa đấy?”

Tư thế này rất nguy hiểm, cơ thể người đàn ông chắc chắn sẽ hướng về phía cô.

Anh nhìn cô với đôi mắt đỏ tươi đó, vẫn không nói gì.

Trì Am buông tay ra, đổi từ tư thế ôm lấy anh thành tựa mặt vào anh, cảm nhận hơi thở thuộc về anh, cho đến khi anh ôm chặt eo cô bắt đầu đáp lại cô.

Cô ngả vào vòng tay anh, tiếp tục nói chuyện với anh: “Tư Ngang, anh có thể nói chuyện được không?”

Anh im lặng nhìn cô, cho đến khi cô sắp thất vọng thì lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Nói gì?”

Trì Am vui vẻ nói: “Em tên là Trì Am, có thể gọi em là Am Am.”

“Am Am.”

Anh hôn cô, gọi cô là “Am Am”, giọng nói trầm khàn.

Cả đêm dài Trì Am đều cố gắng duy trì tinh thần cố gắng trò chuyện với anh nhiều hơn, nhưng tiếc rằng cô vẫn theo gót ngày hôm qua, ngủ thiếp đi trong ngực anh.

Khi tỉnh dậy Trì Am lại phát hiện mình ở một mình thì vô cùng tức giận, túm lấy gối muốn đập đống đồ ăn trên bàn, nhưng cuối cùng cũng cố chịu mà dừng lại, sau đó yên lặng bò dậy lau chùi người mình cho sạch sẽ, coi thức ăn trên bàn như người đàn ông nào đó, vừa cắn răng ăn đồ ăn vừa chửi thầm trong lòng.