Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 659: Thế Giới Vô Vực



Giles chỉ ước gì Trì Am nhanh chóng kéo tên điên kia đi, ngồi sụp người trên đất không dám nhúc nhích.

May mắn là mặc dù người đàn ông phát điên nhưng không từ chối sự tiếp cận của Trì Am, Trì Am phải kéo một lúc anh mới phối hợp đi theo bước chân của cô.

Chỉ có điều, trong khoảng thời gian này anh vẫn quay đầu nhìn chằm chằm Giles. Giles bị anh dọa thiếu chút nữa thì tè ra quần, bị một tên điên cuồng vô nhân tính khát máu như vậy nhìn chằm chằm khiến anh ta cảm thấy tương lai của mình chắc chắn sẽ rất khó khăn. Nghe nói ở chiều không gian thứ ba, tên này là một tên điên ủng hộ chiến tranh, hoàn toàn không có nhân tính.

Những người khác cũng ngơ ngác nhìn Trì Am kéo người đàn ông kia đi, không có phản ứng gì, cả sơn cốc hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng người trở về từ bên ngoài.

Cho đến khi cả hai biến mất trong một hang động, họ mới như tỉnh dậy từ trong mộng, sau đó quay sang nhìn nhau.

“Trì… lại thật sự biết anh ta sao?” Karona không khỏi sửng sốt nói.

“Anh ấy đẹp trai ghê!”

Nghe thấy câu này, mọi người đều quay đầu lại, nhìn thấy Susanna vẻ mặt say mê thì đều không nói nên lời.

Đúng vậy, đúng là tên điên đó rất ưa nhìn, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ không tì vết của anh thì không biết bao nhiêu đàn ông và phụ nữ đều đã phải sững sờ. Nhưng đến khi phát hiện ra bản chất điên cuồng của anh thì rất nhiều người đều cảm thấy đáng tiếc cho anh.

Nếu không với thân phận và vẻ ngoài của anh, e rằng ở thế giới chiều không gian thứ ba anh cũng sẽ là chủ nhân của thế giới đó, chứ không phải là người bị người ta ném vào thế giới này tương đương với việc bị lưu đày.

...

Trong hang động, Trì Am bị áp vào vách đá mà hôn, sức mạnh bá đạo của người đàn ông khiến miệng cô tê dại.

Mỗi khi cô cố gắng giãy dụa thì sẽ càng khiến động tác của anh thô bạo hơn, anh cắn sưng môi cô, tỏ vẻ rất bất mãn bằng hành động, cho nên, để bản thân chịu tội ít đi cô đành phải ngoan ngoãn ngửa đầu lên để anh hôn.

Anh hôn xong lại ngửi tới ngửi lui trên người cô, tim Trì Am giật thót.

Người đàn ông này chắc chắn là một con chó, có thể ngửi thấy mùi hương khác biệt trên người cô.

Phát hiện trên người cô không có mùi của người khác, cuối cùng anh cũng vui vẻ hôn cô một cái, lần này là một lời khen.

Phát hiện tâm tình của anh đang từ từ bình tĩnh lại, Trì Am thử thăm dò: “Tư Ngang, sau này anh đừng làm như vậy, những người đó là người thường, không chịu nổi cú đấm của anh đâu, anh sẽ giết họ mất.”

Anh ừ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng, hung hăng bịt miệng cô lại, không thích nghe cô nhắc đến người khác.

Trì Am bị anh làm cho tức giận, biết anh cũng hiểu.

Lần này cô không còn dung túng anh nữa, cô dùng sức đẩy mặt anh ra, khi anh nhào tới thì cô lại né tránh tránh khỏi phạm vi khống chế của anh, đứng cách anh không xa, nhìn anh chằm chằm.

Anh nhìn cô trừng trừng bằng đôi mắt đỏ tươi, trong mắt trào dâng cơn thịnh nộ, hung ác nham hiểm vô cùng đáng sợ.

“Tư Ngang, chúng ta nói chuyện đi, được không?” Trì Am nhẹ nhàng nói.

Anh nhìn cô chằm chằm, lại thử một lúc nữa thì thấy cô trơn tuột như con trạch, vừa đáng yêu vừa đáng ghét, anh gần như phát điên. Nhưng lần này anh đã học được thông minh, cố đè nén ác ý trong lòng, giọng nói cứng nhắc: “Nói về... cái gì?”

Trì Am ngạc nhiên nhìn anh, gần như không kìm được mà muốn khóc.

Bọn họ đều nói anh bị điên, nhưng cô không cho rằng anh điên, cho dù có điên thì thực tế anh vẫn chưa bao giờ làm tổn thương cô, vì vậy cô cũng không nghĩ là anh bị điên. Chỉ cần anh có thể nhận ra cô thì anh sẽ không điên, điều duy nhất khiến cô tiếc nuối là cho tới bây giờ anh luôn từ chối nói chuyện với cô.

Cô sụt sịt, kìm nén cảm xúc chua xót trong lòng, chủ động đến gần anh.

Ngay khi cô vừa đến gần, anh đã lập tức ghìm chặt cô như sợ cô sẽ bỏ chạy lần nữa.

Cô dựa vào trong ngực anh, kìm nén sự chua xót trong lòng, nhẹ giọng nói: “Tư Ngang, ba ngày qua em tham gia đội thu lượm đi ra ngoài thu gom nên không có ở nhà, có phải anh không tìm được em không? Vốn dĩ em muốn nói cho anh biết, nhưng ai bảo cứ đến sáng là lại không thấy anh đâu chứ? Nếu sau này anh còn dám làm như vậy thì anh sẽ tiếp tục không tìm thấy em đâu.”

Vừa nói cong, Trì Am đã cảm giác được bàn tay kia ôm chặt lấy mình hơn nữa, suýt chút nữa đã bẻ gãy thắt lưng cô.

Cô chịu đựng đau đớn nói tiếp: “Vừa rồi người đó rất đáng ghét, anh có thể đánh anh ta, nhưng đừng đánh chết anh ta, giết người là không đúng.”

“Tại sao?” Anh hỏi bằng giọng cứng nhắc.

“Cái gì?” Trì Am không hiểu ngước lên nhìn anh.

“Giết... Không sao mà.” Anh nói với vẻ tàn nhẫn: “Nếu không thì sẽ bị giết.”

Trì Am lập tức hiểu rằng đây là một tình huống bình thường trong thế giới chiều không gian thứ ba. Trong thế giới của anh khắp nơi đều là chiến tranh, khoa học kỹ thuật cũng cao hơn thế giới chiều không gian thứ mười lăm. Mọi người ở đó bị chìm trong chiến tranh quanh năm, chỉ có chiến đấu mới có thể khiến con người tồn tại.

Vì vậy họ không nghĩ giết người là sai.

Khái niệm này được đưa vào Thế giới vô vực. Những người khác đến từ chiều không gian thứ ba cũng hiểu được các quy tắc trong Thế giới vô vực, biết rằng trong khu tụ cư của con người không cho phép giết người, vì vậy họ sẽ khôn ngoan tự mình thay đổi và tuân theo các quy tắc ở đây, nhưng anh bị điên nên không ai nghĩ rằng anh sẽ hiểu được.

“Nhưng ở đây không được phép giết người. Nếu giết người ở đây thì anh sẽ bị đuổi ra ngoài.” Trì Am giải thích, thấy anh vẫn đang nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đỏ tươi, cô liền cố ý làm anh sợ hãi: “Khi đó anh sẽ bị đuổi đi. Còn em thì vẫn ở trong khu tụ cư, sẽ không cùng anh đâu.”