Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 702



Quản gia phủ thành chủ chỉ vào hai nha hoàn mặc lục y, nói với Trì Am: “Trì cô nương, đây là Lục Văn và Lục Châu, người có gì phân phó cứ việc sai khiến hai nha hoàn này.”

Trì Am đáp một tiếng, tươi cười nói với ông ta: “Cảm ơn ngài.”

Quản gia kính cẩn đáp lại, len lén nhìn nụ cười trên mặt nàng, đáy lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô nương này cười lên ấm áp lại sáng sủa, không nhìn ra bất cứ thấp thỏm hoặc áp lực nào, có thể thấy được là cam tâm tình nguyện, không vì thanh danh thành Thiên Ma mà sợ hãi khiếp đảm. Sau này nàng hẳn sẽ là một thành chủ phu nhân đủ tư cách.

Thành chủ phu nhân tương lai được chúng nha hoàn hầu hạ rửa mặt, ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra không trung bên ngoài.

Lúc này mặt trời sắp ngả về Tây, đáng tiếc không trung bị tầng mây xoáy đen che khuất, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra chút ráng đỏ le lói. Trời vừa chạng vạng, cả thành Thiên Ma đã tối sầm, thỉnh thoảng nghe được tiếng gió vù vù u oán.

Người có năng lực thừa nhận không tốt nghe tiếng này phỏng chừng sẽ cảm thấy ma quỷ khóc than.

“Thành chủ của các ngươi đâu?” Trì Am hỏi nha hoàn.

Nha hoàn Lục Châu hồi đáp: “Nô tỳ không biết, hành tung của thành chủ, chúng nô tỳ không thể hỏi được.”

Trì Am nhìn các nàng, hai nha hoàn vẻ mặt kính cẩn. Nàng phất tay áo, không hỏi lại mà nói: “Ta đói bụng rồi.”

Chúng nha hoàn nhanh chóng chuẩn bị bữa tối cho nàng.

Bữa tối vừa được bưng lên, vị thành chủ mất tích nửa ngày kia cũng đã trở lại.

Trên người hắn vẫn mặc trường bảo đỏ thẫm kia, đai lưng màu đen nạm tinh thạch tím, cổ tay áo rộng thùng thình, đứng ở đầu gió tay áo phiêu nhiên, đạp ma phong mà tới, tựa như ma đầu chuẩn bị đi giết người.

Trì Am im lặng nhìn hắn, hình tượng này không ổn chút nào hết, toàn thân cao thấp đều viết ‘ta là đại nhân vật phản diện’, chỉ chờ nhân vật đại diện chính nghĩa đến làm thịt thôi.

Tư Ngang ăn cơm cùng Trì Am, phát hiện nàng không ăn bao nhiêu, ánh mắt trở nên sắc bén.

Dù Trì Am không có thuật đọc tâm, thấy hắn như vậy cũng hiểu được ý tứ của hắn, sợ người này lại nổi giận, nàng vội hỏi: “Vừa rồi vẫn không thấy chàng, chàng đi đâu vậy?”

“Thư phòng.” Tư Ngang đáp.

Trì Am ‘à’ một tiếng, nhìn thẳng hắn: “Sau này chàng đi tới đâu có thể nói cho ta biết một tiếng được không? Không nhìn thấy chàng, ta…” Nàng cúi đầu, cũng không cần nói cho hết lời.

Tư Ngang lại vì nghe ra ỷ lại trong giọng nói của nàng mà vui vẻ, đặc biệt nghĩ đến chuyện bây giờ nàng chỉ là một người thường không chút giá trị vũ lực, yếu ớt như vậy đúng là cần hắn bảo vệ.

Trong nháy mắt, ham muốn bảo vệ trong lòng thành chủ bành trướng không thể ngăn nổi.

Buổi tối khi nghỉ ngơi, thành chủ không thèm nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của hai nha hoàn, lập tức đuổi các nàng đi.

Hắn bế Trì Am lên giường, tựa như lúc đang ở trên đường vậy, không hề hay biết nam chưa hôn nữ chưa gả ngủ chung giường có vấn đề gì.

Vấn đề lớn ấy chứ.

Trì Am nói với hắn: “Còn mười ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ, nghe nói trước hôn lễ, nam nữ không thể gặp mặt, nếu không thì sau khi kết hôn sẽ không thuận lợi.” Đây là điều mà vừa rồi hai nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt uyển chuyển nói, không cần hỏi cũng biết là ý tứ của quản gia.

Tư Ngang dùng ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, đúng lý hợp tình: “Hoàn toàn chưa từng nghe nói.”

“Giờ chàng nghe rồi đấy, vậy…”

Hắn trực tiếp nằm lên trên giường: “Thành Thiên Ma không có quy củ này.” Dừng một thoáng, hắn nói tiếp: “Nếu có, vậy từ hôm nay trở đi trừ bỏ! Ta là thành chủ, mọi lời ta nói chính là mệnh lệnh.”

Rất tốt, rất mạnh mẽ, Trì Am không còn gì để nói.

Thế là nàng vui sướng lăn vào lòng hắn, hôn nhẹ lên mặt hắn, dán sát hắn mà ngủ.

Nam nhân rất vừa lòng với sự chủ động của nàng, nhưng đồng thời trong lòng cũng rất rối rắm. Tuy nàng không sợ hắn làm hắn rất vui vẻ, nhưng động tác của nàng vừa tự nhiên lại vừa quen thuộc, cứ như nàng đã từng làm vậy với người khác, khiến hắn sinh ra cảm giác như mình là hàng thay thế.

Ý nghĩ này khiến hắn khó chịu vô cùng, rất muốn bóp chết nam nhân được nàng đặt trong lòng kia.

Đúng, hắn muốn tìm ra nam nhân kia, bóp chết hắn. Như vậy sau này Am Am chính là của hắn!

Nam nhân cảm thấy làm vậy là hoàn toàn hợp lý, thế là vui vẻ nằm ngắm dáng vẻ Trì Am ngủ.



Trì Am ở thành Thiên Ma thoải mái vô cùng, tuy không khí trong phủ thành chủ áp lực như quỷ thành, nhìn xung quanh không phải mây đen thì chính là ma phong, chỉ cần vị thành chủ nào đó nổi cơn là ma phong tàn sát bừa bãi, thật không phải nơi con người có thể sinh sống. Nhưng nàng vẫn sống thản nhiên tự tại mỗi ngày.

Bởi vì Nhuyễn Cốt phấn chưa tán, Trì Am thử vài lần, phát hiện hoàn toàn không thể tu luyện, vậy là nàng dứt khoát từ bỏ, xem mình như người thường đang chờ gả, an tâm đợi hôn lễ tới.

Thời gian mười ngày nháy mắt trôi qua.

Năng lực hành động của Tư Tùy cao vô cùng, trong vòng mười ngày đã đưa đội ngũ đưa dâu của thành Lâm Xuyên tới thành Thiên Ma.

Trì Am thấy Tương Kính và một đám thị vệ thành Lâm Xuyên phong trần mệt mỏi, liền làm bộ làm tịch an ủi.

Tương Kính vào tới thành Thiên Ma, thấy khắp thành giăng đèn kết hoa, thậm chí phủ thành chủ tối đen như mực cũng tăng thêm rất nhiều đồ vật hôn lễ gì đó, tâm trạng hắn ta có hơi phức tạp.

Thì ra lần này thành Thiên Ma thật sự muốn cưới Trì gia nữ làm thê tử chứ không phải tùy tiện đưa người tới ném vào hậu viện hầu hạ thành chủ. Xem ra Thất tiểu thư bị Trì gia xem như vật hi sinh đưa tới gặp đại vận rồi, cũng không biết vận khí của nàng có thể duy trì bao lâu.

Mặc kệ tâm tình Tương Kính thế nào, hôn lễ đúng hạn tổ chức.

Trì Am được trang điểm ăn vận thành tân nương xinh đẹp, hưng phấn xuất các từ một khách điếm trong thành Thiên Ma. Đội ngũ đón dâu vòng quanh thành Thiên Ma một vòng, nghênh tiến phủ thành chủ thành Thiên Ma.

Ngày tổ chức hôn lễ, thành Thiên Ma bày yến tiệc lớn, phố lớn ngõ nhỏ đều là người tham gia tịch yến, quy cách này có thể so với thượng đắc hoàng tộc thú thê tử.

Đoàn người Tương Kính làm nhân chứng, thấy cảnh náo nhiệt trong thành Thiên Ma. Tuy không phát thiếp mời cho bên ngoài thông cáo tin thành chủ thành Thiên Ma thành thân, nhưng bọn họ vẫn tổ chức hôn lễ náo nhiệt vô cùng, cũng làm cho Tương Kính thấy được một góc băng sơn thực lực thành Thiên Ma.

Buổi chiều ở thành Thiên Ma tối rất nhanh, cả tòa thành thị sáng lên đủ loại đèn màu rực rỡ, dưới trời đêm lơ lửng đủ loại đèn trời, trang điểm cho trời đêm thành Thiên Ma đẹp đến ngây người, khiến các thành trấn xung quanh thành Thiên Ma đều chạy tới xem xét, không hiểu thành Thiên Ma có việc gì vui mà tự nhiên thả đèn trời.

Khoảnh khắc khăn voan bị người ta vén lên, Trì Am ngẩng đầu, xuyên thấu qua tua rua ngọc tím rơi trước trán nhìn nam nhân mặc tân lang phục đỏ thẫm chỉnh tề trước mặt, chợt cười rộ lên.

Nam nhân tự tay gỡ mũ phượng xuống cho nàng, vuốt mặt của nàng nói: “Giờ chúng ta đã là phu thê rồi.”

Trì Am ‘ừ’ một tiếng, đang muốn biểu đạt một chút tâm tình vui sướng khi gả cho hắn thì đã nghe người này nói tiếp: “Thế nên sau này trừ ta ra không được nghĩ tới ai khác nữa. Nàng nghĩ ai ta sẽ giết người ấy.”

Trì Am: “...” Sao nam nhân này cứ nghi ngờ trong lòng nàng có người khác mãi vậy?

Thành chủ đại nhân bệnh đa nghi giai đoạn cuối ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên mặt nàng, sau đấy lại sờ sờ tay nàng, tựa như một đứa bé được đến món đồ chơi yêu thích vậy, yêu thích đồ chơi trong lòng vô cùng. Tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng đáy mắt lộ rõ vẻ vui sướng, ngay cả ma phong trong không khí cũng dịu dàng hẳn.

Trì Am quyết định tha thứ nam nhân này ngờ vực vô căn cứ, dù sao thế giới này não hắn cũng chưa khỏi hẳn, cần bao dung nhiều hơn.

Khi bị hắn đẩy lên giường, hai má Trì Am đỏ ửng cả lên, tiếp đến chính là đêm động phòng hoa chúc, nàng vô cùng chờ mong bị hắn đẩy ngã đây.

Kết quả…

Trì Am lạnh tanh bò dậy, đánh bay bàn tay người kia vươn tới. Kết quả chẳng những chụp không trúng mà còn chụp đỏ tay mình, nàng đau hít sâu một hơi, bị nam tử kia cẩn thận nắm trong lòng bàn tay, thổi thổi bàn tay sưng đỏ của nàng.

Trì Am hít một hơi thật sâu, nhìn nam nhân chết não kia, nghi ngờ nhìn bộ phận nào đó dưới thân hắn, tâm tình phức tạp vô cùng.

Không ngờ nàng và nam nhân này đều lão phu lão thê rồi, vậy mà có một ngày phát hiện nam nhân này vì vấn đề công pháp mà không cương được, phải mần xao?

Trì Am quyết định thử lại một lần nữa, nếu hắn thật sự không cương được… Nàng cũng sẽ không ghét bỏ hắn đâu, cùng lắm thì hai người yêu đương tinh thần thôi.

Thế là nàng dùng cả hai tay đặt lên ngực hắn dùng sức đẩy… Mẹ kiếp, không đẩy được! Bảo nàng phải làm sao bây giờ?

Trì Am tức giận đỏ cả mặt, thiên ma thì giỏi lắm à? Thiên ma là có thể bắt nạt người thường như thế sao?

Nam nhân thấy nàng tức giận đỏ mặt, cuối cùng cũng hiểu ý tứ của nàng, thuận theo nằm xuống, sau đó nhìn nàng xoay người dựng lên, không biết sao hắn chợt trở nên chờ mong.

Quả nhiên, khi thấy nàng gạt bỏ quần áo của hắn, sau đó lại hào sảng tự cởi quần áo của mình, đáy mắt hắn đỏ thẫm như máu… đây là biểu hiện khi hắn kích động, thậm chí ngay cả mây đen trên đỉnh thành Thiên Ma cũng bắt đầu xoay vần, thiên đăng đầy trời đều bị mây đen bao bọc xoay tròn.

Con dân thành Thiên Ma thấy cảnh này đều bình tĩnh vô cùng, thành chủ của bọn họ đang động phòng mà, kích động là chuyện thường thôi.

Mà bọn thị vệ thành Lâm Xuyên không biết gì cả nhìn bầu trời thành Thiên Ma như thế thì run như cầy sấy, hoài nghi có phải thiên ma chuẩn bị thức tỉnh rồi không, có khi nào thiên ma bị trấn áp dưới nền đất đang muốn phá bỏ phong ấn mà ra…



Trì Am ghé vào trên giường, cảm thấy toàn thân đều báo hỏng tới nơi. Quả nhiên không nên chủ động mà, cứ để hắn không cương có phải tốt hơn không.

So với vẻ uể oải của nàng, nam nhân vừa “khai sáng đời trai” lại hận không thể ghim nàng vào thân thể mình, biểu đạt sự yêu thích của mình đối với nàng.

Hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng cọ nàng, dùng giọng nói động tình không ngừng gọi: “Am Am, Am Am…”

Trì Am tức giận trừng hắn: “Gọi cái gì mà gọi?” Phát hiện hắn lại “tinh thần phấn chấn”, nàng tức giận đến vươn tay vỗ cái ‘bép’: “Ngủ, không cho phép chơi nữa, mai còn phải dậy sớm đấy.”

Thành chủ đại nhân: “... Ngày mai không cần dậy sớm.”

“Ta nói dậy sớm thì dậy sớm.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì cả, biết không?”

“Không biết!”

“...”

Sau cuộc đối thoại không chút dinh dưỡng lại cực kỳ mờ ám kia, Trì Am dùng chăn che kín mặt mình lại, cảm thấy mình cũng bị nam nhân này lây bệnh rồi, não chết đi vài tí.

Nàng bỗng vô cùng nhớ Tư Ngang của trước kia. Khi đó thủ đoạn chơi lưu manh của hắn cao siêu vô cùng, nào giống bây giờ, chết não làm người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Thành chủ đại nhân ôm nàng vào lòng cọ tới cọ lui, nhân lúc nàng không chú ý lại sáp người tới gần.

Dù sao hắn mặc kệ, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, không ai quy định không thể lăn lộn cả tối…