Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 707



Trên vách núi đá dựng đứng ma phong màu đen nhẹ nhàng thổi qua, ngày đêm ăn mòn vách đá hiểm trở kia thành một vách đá bóng loáng trơn nhẵn.

Nơi này là một nơi hiểm yếu phía sau núi của thành Thiên Ma, phía dưới là vực sâu nhìn không thấy đáy, không ai biết nó sâu bao nhiêu, bởi vì quanh năm bị ma gió xung quanh thổi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nhện ma to lớn kia đi qua giữa khe vực.

Khi Trì Am tỉnh lại, nghe thấy nơi xa có tiếng gió gào thét thổi qua.

Lúc ý thức quay lại, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cảm giác ê ẩm yếu ớt. Trong người không có chút sức lực gì. Nàng vung tay lên, vất vả quay đầu thì thấy nam nhân đứng cách đó không xa trong ánh sáng mờ tối.

Nam nhân kia chỉ tùy tiện khoác một tấm áo mỏng, đầu tóc rối bời, để lộ ra đôi mắt màu đỏ máu, nhìn nàng chăm chú, không nói một lời, cả người như một pho tượng tuấn tú phi phàm.

Trì Am vô thức mỉm cười với hắn.

Nụ cười này giống như cuối cùng cũng thức tỉnh lý trí của hắn, ánh mắt của hắn khẽ đảo, từ một pho tượng đã biến thành một người hoạt bát.

Nam nhân đột nhiên nhào qua, ôm lấy người đang nằm trong trận pháp phong ấn thiên ma lạnh lẽo vào trong lòng.

“Am Am, Am Am…” Hắn khàn khàn giọng gọi tên nàng.

Trì Am cảm nhận được cơ thể hắn đang run rẩy, vòng ôm kia rất chặt, khiến nàng cảm thấy đau đớn. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng bây giờ của hắn khiến nàng biết nhất định mình đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì cũng sẽ không làm khổ hắn thành như thế này. Nhìn thấy hắn như một pho tượng không có sức sống ở bên mình, trong lòng nàng chua xót, có chút cảm giác khó chịu.

Dường như, không biết từ khi nào, nàng biến thành người có thể ảnh hưởng tới sướng vui buồn giận của hắn, thậm chí có thể chi phối sinh mạng của hắn.

Nhưng nàng không hề vui vẻ chút nào cả.

Nếu như ở trong một thế giới khác, nàng không gặp được hắn thì hắn sẽ như thế nào đây?

Có phải vào lúc mà nàng không biết, hắn sẽ lại tiếp tục giày vò bản thân thành một người điên hay không?

Trì Am ôm lấy eo hắn, im lặng dựa vào trong ngực hắn, cho đến khi nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, nàng mới nói: “Tư Ngang, ta sao vậy? Chỗ này là chỗ nào?”

Nam nhân vẫn ôm nàng, giọng nói rầu rĩ vang lên: “Chỗ này là phía sau núi… Cơ thể của nàng không tốt…”

Trì Am chăm chú lắng nghe một lúc, cuối cùng cũng hiểu ý của hắn.

Chỗ này là phía sau núi phủ thành chủ thành Thiên Ma, mà lại vì địa hình cực kỳ hiểm trở nên bình thường không có ai sẽ tới đây. Hơn nữa chỗ bọn họ đang ở lúc này là một hang động dưới vách đá dựng đứng phía sau núi, bốn phía trải qua nhiều năm bị ma phong màu đen thổi qua mài mòn, những nơi ma gió thổi qua đều hóa thành những lưỡi dao sắc bén hại người khác, ngay cả nhện ma thích ăn ma phong cũng không thể sống nổi, ngoại trừ thành chủ thành Thiên Ma ra, không ai có thể bước vào đây.

Nơi đây cũng tương đương với cấm địa thành Thiên Ma.

Cơ thể Trì Am có vấn đề, vài lần bị choáng, nam nhân cảm giác được trong cơ thể nàng có điều bất thường, bèn đưa nàng đến cấm địa thành Thiên Ma.

Từ khi thành Thiên Ma mới bắt đầu thành lập, trong cấm địa này đã vẽ một trận pháp phong ấn thiên ma rất lớn, lúc này Trì Am đã bị nam nhân đặt trong trận pháp phong ấn thiên ma này.

Nàng ngẩng đầu nhìn bốn phía chung quanh, chung quanh vắng vẻ, lại nhìn xa hơn chút nữa thì bị ma phong chung quanh thổi nên không nhìn thấy rõ khung cảnh thật.

Nàng đưa tay sờ sờ mặt đất dưới người, tay cảm thấy hơi lạnh, ánh lên màu vàng đen. Rất nhanh nàng liền phát hiện ra đây là nguyên một khối Tỏa Linh Ngọc, dưới tầm mắt của nàng, toàn bộ chỗ này đều được Tỏa Linh Ngọc này phủ lên, có thể nói là giàu nứt đố đổ vách.

Lúc trước khi thành lập thành Thiên Ma, phong ấn thiên ma ở đây là nhờ vào Tỏa Linh Ngọc, khắc ma trận phong ấn thiên ma xuống, đời đời kiếp kiếp trấn áp thiên ma, khiến nó không thể phá phong ấn mà thoát ra ngoài.

Trì Am nghiên cứu xong, vỗ vỗ nam nhân vẫn đang ôm chặt nàng, giả vờ thoải mái nói với hắn: “Tư Ngang, ta không sao rồi.”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng cười không khác gì lúc bình thường, bèn giơ tay lên sờ mặt nàng, huyết sắc trong mắt giống như sóng biển lúc thủy triều, dâng lên tầng tầng lớp lớp, như bị máu tươi bao phủ, sắp tràn ra khỏi hốc mắt, biến thành huyết lệ.

“Nàng còn khó chịu không?” Hắn hỏi.

Trì Am nhớ lại cảm giác đau đớn trước lúc hôn mê, nhưng trên mặt lại thản nhiên nói: “Không sao rồi, ta ngất đi rồi, không biết gì cả đâu.”

Nam nhân lại sờ mặt nàng, vào lúc nàng muốn thúc giục rời khỏi đây, hắn nói: “Không được, nàng còn phải ở đây thêm mấy ngày đã.”

“Nhưng chỗ này là ma trận phong ấn thiên ma…”

Trì Am hơi do dự, ma trận phong ấn thiên ma dùng để phong ấn thiên ma, chứng tỏ chỗ này cách chỗ phong ấn thiên ma rất gần, bọn họ ở đây, có thể khiến hắn chịu ảnh hưởng của thiên ma hay không?

Vốn dĩ hắn đã chịu ảnh hưởng của thiên ma đến nỗi sắp mất đi lý trí của con người rồi, bây giờ lại như vậy, có thể kết quả sẽ càng tồi tệ hơn hay không?

“Có người hạ chú nàng…” Nam nhân cố gắng giải thích: “Nếu như nàng không ở đây thì nàng sẽ chịu ảnh hưởng của lời nguyền, đến lúc đó, nàng sẽ rất khó chịu.”

Trì Am lắp bắp kinh hãi: “Hạ chú? Chú gì?”

Không đúng, Đại lục Vũ Thiên dùng võ học là con đường chính, hoàn toàn không có sư nguyền rủa, cũng không có phương pháp tu luyện nguyền rủa này, ai có thể hạ chú nàng chứ?

“Không biết.” Nam nhân cau mày, vẻ mặt có phần nôn nóng: “Ta có thể cảm nhận được, đây là một loại nguyền rủa, nếu như không loại trừ thì nàng sẽ biến thành con rối của đối phương…”

Trì Am sững sờ, nhìn nam nhân đang nôn nóng kia, trong cặp mắt giống như ác quỷ kia huyết sắc cuộn trào, như muốn xé nát người đã hạ chú nàng.

Trong lòng nàng có phần chua xót, lại một lần nữa ôm hắn, đột nhiên nói: “Ta xin lỗi…”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng lại nói xin lỗi, hôn lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, thấp giọng nói: “Người sai không phải là Am Am, là người hạ chú kia sai.”

Trì Am ừ một tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Chàng có thể cảm nhận được vị trí của người hạ chú kia không?”

“Không thể.” Hắn uể oải nói.

Trì Am cười cười với hắn, cũng đến gần hôn lên khóe môi của hắn, dựa vào trong ngực hắn.