Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 750



Buổi tối, Trì Am vừa tắm xong đi ra liền thấy trong phòng có thêm một người.

Người đó yên lặng ngồi ở cuối giường, trong phòng vẫn không bật đèn giống như tối qua, bóng dáng của anh dường như đang chìm vào trong bóng tối dày đặc, như một bóng ma vô hình đè lên trái tim người bên cạnh, khó có thể tránh thoát.

Bây giờ Trì Am đã biết thân phận của người đàn ông này, cũng biết rằng có lẽ anh thuộc một loài sinh vật hắc ám trong mắt nhân loại của thế giới này, trời sinh thích ở gần bóng tối, nếu không cũng không bị đám người Dương Thiên coi là ma tu.

Thực ra cũng không có khác biệt gì so với thiên ma ở thế giới trước, đều là kiểu phản diện muốn chém muốn giết.

Có lẽ là có kinh nghiệm của thế giới trước, cho nên Trì Am rất dễ chấp nhận chuyện người đàn ông của cô biến thành ma cà rồng ở thế giới này.

Dù sao thì, cho dù có như thế nào, anh cũng sẽ không làm hại tới cô là được rồi.

Thấy cô đi ra, ánh mắt người đàn ông nhìn qua u ám, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh, nghiêm túc lạnh nhạt, dáng vẻ hệt như một quý tộc.

Trì Am thấy anh không nói tiếng nào, thế là cũng không nói gì, tùy tiện lau đuôi tóc hơi ẩm ướt của mình rồi đi tới tủ đứng trước tường, lấy một quyển sách ôm lên trên giường, sau đó nằm sấp ở đó đọc.

Đây là một quyển sách nước ngoài nói về cội nguồn của ma cà rồng.

Thấy ửo đây có loại sách này, vẻ mặt Trì Am khó tả vô cùng, cũng không biết rốt cuộc người đàn ông này có tâm trạng gì mà biến căn phòng trở nên vô cùng kì lạ đến vậy. Ở đây có rất nhiều bức tranh chữ thập mà ma cà rồng sợ, nhưng có vẻ chẳng có ảnh hưởng gì tới anh cả.

Thế là một người đọc sách, một ma cà rồng ngắm người, vô cùng hài hòa.

Trì Am đọc lướt qua sách một lần, sau đó vứt nó sang bên cạnh, dụi mắt chui vào trong chăn chuẩn bị đi ngủ.

Một lúc sau, cũng có một người chui vào trong chăn của cô, cơ thể lạnh lẽo cứng rắn dựa gần cô, ôm cô vào trong lòng vô cùng tự nhiên, dụi mặt vào cổ cô, cứ như một con ma cà rồng đang ngửi xem máu của cô có tươi ngon hay không.

Trì Am ngáp một cái, cơ thể người đàn ông này thực sự quá lạnh, giống như người chết vậy, lẽ nào ma cà rồng đều thế này à? Cô lặng lẽ muốn dịch ra một chút, sau đó bị bàn tay nơi eo đột nhiên siết chặt lại, thậm chí còn một tấc lại muốn tiến một thước mà kéo cô vào trong lòng, tứ chi đều quấn lấy.

Trì Am nằm nghiêng trên giường, bị quấn như cái bánh chưng.

Cô cạn lời, quay đầu lại nói với ma cà rồng đang quấn lấy cô rất tự nhiên: “Tôi nhớ là hôm qua chúng ta mới quen biết đó?”

Ma cà rồng chỉ lặng lẽ nhìn cô với đôi mắt đỏ tươi màu máu.

Bị một con ma cà rồng nhìn chằm chằm như vậy, rất dễ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng Trì Am vẫn rất bình tĩnh.

Ma cà rồng đáng sợ, nhưng có đáng sợ bằng thiên ma hủy thiên diệt địa không? Cho nên cô vô cùng bình tĩnh.

Tuy rằng cô rất muốn thể hiện bình thường một chút, nhưng đi cùng người đàn ông này qua nhiều thế giới như vậy, biết anh sẽ không làm hại tới mình, thực sự không thể giả vờ nổi, không trực tiếp đè anh ra đã là cô kiềm chế rồi.

“Chúng ta coi như vừa mới quen biết nhau, bây giờ ngủ chung một giường không hay lắm đâu?” Trì Am khéo léo nói, không hề nhắc tới chuyện tối qua đã ngủ chung một giường, dù sao thì lúc đó cô cũng ngủ như chết rồi.

Anh yên lặng nhìn cô hồi lâu, ngay khi Trì Am tưởng rằng anh không nói chuyện, anh lại cất lời: “Bây giờ thì quen biết rồi.”

Giọng nói anh trầm thấp thuần hậu, mỗi một chữ nói ra đều vô cùng tuyệt mỹ, khiến người ta nhớ tới những quý tộc xa xưa, ung dung quý khí, không có gì là không xa hoa hoàn mỹ cả.

Trì Am nghẹn họng, một lát sau hỏi: “Đúng rồi, sao hôm qua anh lại xuất hiện ở đây? Anh đưa tôi về làm gì?”

“Đi gây sự với nhân tu, nhìn thấy thì đưa về thôi.” Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Trì Am bị câu trả lời của anh làm cho cạn lời lần nữa, nói tiếp: “Nhân tu mà anh muốn gây sự là Dương Thiên đúng không?”

Anh ừm một tiếng, đột nhiên nhớ tới gì đó, đôi mắt đỏ tươi màu máu thêm vẻ u ám, nhìn cô chằm chằm như vậy, nhìn tới mức Trì Am có chút không chịu nổi, anh đột nhiên nói: “Nhân tu kia có quan hệ gì với em?”

Trì Am: “...” Má ơi, cuối cùng cũng tới rồi, cô nên trả lời như thế nào đây?

Đột nhiên anh ngồi dậy, hai tay ấn lên cổ cô, dáng vẻ lạnh lùng vô tình: “Nói!”

Trì Am thức thời mới là trang tuấn kiệt, lập tức nói: “Bạn trai cũ.” Cho dù bây giờ cô không nói, sau này anh cũng sẽ biết thôi.

Anh cúi đầu nhìn cô một lúc, đột nhiên lật chăn ra muốn xuống giường.

Trì Am nhào qua với động tác cực kỳ mạnh mẽ, ôm lấy eo anh, mặt đụng vào lưng anh, đau tới mức cô nhe răng nhếch miệng, khẳng định một lần nữa là cơ thể của ma cà rồng rất rắn chắc, giống như một tảng đá vậy, có thể so với thiên ma.

“Anh định đi đâu thế?” Trì Am hỏi, vì đụng phải mũi nên giọng cô mang theo chút giọng mũi.

Người đàn ông kia quay người lại, thấy mũi cô đỏ bừng, mắt long lanh nước, dáng vẻ sắp khóc tới nơi, trông vô cùng đáng thương, biết rằng cơ thể con người bình thường yếu ớt tới cỡ nào nên không dám đẩy cô ra mà vươn tay muốn xoa chiếc mũi bị đụng tới đỏ lên của cô, lại sợ sức lực mình quá mạnh, cuối cùng chỉ đành lấy một chiếc khăn tay bằng lụa màu trắng lau mũi cho cô.

Trì Am ngoan ngoãn để anh lau, đôi tay chuyển sang ôm lấy cánh tay anh, tiếp tục nói: “Anh định đi đâu?”

“Giết nhân tu kia.” Anh nói đầy sát khí.

“Vì sao lại giết anh ta?”

Người đàn ông lập tức yên lặng, chỉ là vẻ âm u trong đôi mắt đỏ tươi màu máu kia càng thêm rõ ràng hơn, khiến anh trông vô cùng lạnh lùng, lại còn âm u, khí chất kì lạ trộn lẫn với nhau, tạo ra vẻ đẹp độc đáo.

Trong truyền thuyết, ma cà rồng có vẻ đẹp không gì sánh được, giống như ác ma hấp dẫn con người như thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng trở thành huyết nô của bọn họ.

Trì Am chưa từng thấy ma cà rồng khác, nhưng người đàn ông trước mặt, chắc chắn là vô cùng đẹp, đi cùng anh qua nhiều thế giới như vậy, nhưng mỗi một thế giới, anh đều sẽ khiến cô cảm thấy bất ngờ. Có lẽ trong tất cả ma cà rồng, không có ai mạnh và đẹp hơn anh, cô có niềm tin mê muội với anh như vậy.

Anh lạnh nhạt nhìn cô, không nói gì.

Dáng vẻ Trì Am cẩn thận dè dặt thăm dò: “Anh ta cũng đâu chọc tới anh, vì sao anh phải giết anh ta chứ? Anh ta là nhân tu, có nhiều pháp bảo trên người như vậy, mấy yêu tu tấn công anh ta còn không được, anh đừng có đi làm gì...”

“Em quan tâm anh ta?” Anh đột nhiên hỏi.

Trì Am không muốn bản thân phải chịu tội đâu, vội vàng lắc đầu nói rằng: “Chắc hẳn trong tổ chức Thanh Long kia đều là nhân tu, lực lượng nhân tu có lẽ cũng không ít, anh như thế này... nhỡ đâu bọn họ tụ tập lại tấn công anh thì phải làm sao?”

Tuy rằng bây giờ cô vẫn không hiểu lắm những thế lực và sức mạnh tiềm tàng của thế giới này, nhưng có thể đoán được tu sĩ như Dương Thiên không ít, mà những tu sĩ và sinh vật hắc ám chắc chắn sẽ không hòa hợp. Dù sao thì thân phận của người đàn ông này cũng chẳng khác phản diện là mấy, chạy ra gây sự với nhân tu, không phải là đưa tới tận cửa hay sao?

Tuy rằng Trì Am biết thực lực của anh chắc chắn không thấp, nhưng vẫn lo không biết có thứ gì đó có thể làm hại anh hay không.

Không phải người ta hay nói ma cà rồng sợ những thứ như ánh nắng với giá chữ thập sao?

Nghe thấy lời cô nói, vẻ u ám trong mắt ma cà rồng biến mất với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, sau đó lại nằm về giường, nói rằng: “Vậy tôi không đi nữa, nhưng em phải cắt đứt sạch sẽ với tên đàn ông kia, nếu không...”

Trì Am thấy dáng vẻ âm u của anh, vội vàng gật đầu.

Anh chàng ma cà rồng rất hài lòng, ôm cô vào lòng trong sự thỏa mái, cứ thế mà hôn xuống.

Trì Am bị hôn cho cả miệng lạnh lẽo, không khác nào ngậm viên đá, nhưng lại cảm thấy vô cùng tê sướng, thực sự không biết nên phản ứng như thế nào mới được. Một lúc sau, mỗi lưỡi đã hơi tê dại, cũng không biết là lạnh, hay là...

Người đàn ông liếm sợi tơ bên miệng cô đi, sờ khuôn mặt cô, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trên người nhân loại này đều khiến anh thích không chịu được, đến cả sợi tóc cũng hấp dẫn anh mãnh liệt, khiến anh vừa nhìn thấy đã quyết định từ bỏ việc gây sự với nhân tu, trực tiếp dẫn cô đi, nhốt lại trong lâu đài của mình.

Anh liếm khóe miệng, dường như nơi đầu lưỡi vẫn còn sót lại hơi ấm của cô, hơi ấm này khiến anh vô cùng quyến luyến.

...

Trì Am cảm thấy như bị một đống băng ôm ngủ, buổi sáng lúc tỉnh lại, cổ họng ngứa tới mức phải ho khan.

Cô vừa ho vừa tới nhà ăn ăn bữa sáng, liền thấy Hughes bưng một bát tuyết lê đường phèn tới, nói với cô: “Cô Trì ăn chút tuyết lê đường phèn đi, khá tốt cho cổ họng.”

Trì Am cảm ơn anh ta, nói rằng: “Anh chuẩn bị thật kịp thời.”

Hughes bình tĩnh nói: “Ừm, giao hàng mang tới rất kịp thời.”