Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 754



Ánh nắng hôm nay vẫn xán lạn, nóng rát chiếu xuống mặt đất, mặt đất bốc lên hơi nóng, khiến cho con người choáng váng hết đầu óc.

Trước khi Trì Am đi vào trường học thì mua một chiếc ô che nắng bên đường, có hơi lo lắng nói rằng: “Nắng gắt như vậy, anh phơi nắng thế có bị ảnh hưởng hay không?”

“Không đâu.” Anh nói nghiêm túc.

Trì Am không tin lời anh nói, chỉ cần cái tên này là ma cà rồng, ánh nắng gắt như thế này, thì không thể không có ảnh hưởng gì tới anh được.

Thời gian này cô ở trong phòng đọc rất nhiều ghi chép liên quan tới ma cà rồng, cũng hiểu được kha khá về tộc này. Ma cà rồng trong mắt người phương đông được coi là một sinh vậy hắc ám, bọn họ có cơ thể mạnh mẽ và thực lực không tầm thường, càng là ma cà rồng có huyết mạch thuần khiết thì càng lợi hại.

Ma cà rồng bình thường sợ những thứ như ánh nắng, giá chữ thập và nước thánh cùng với tất cả những thứ thánh khiết, những thứ này đều có thể gây ra tổn thương tới bọn họ. Đương nhiên, những ma cà rồng có huyết mạnh thuần khiết không nhất định phải sợ những thứ này, nhưng ít nhiều gì cũng gây ta tổn thương, sẽ tránh né chúng theo bản năng, nhất là ánh nắng gắt nhất mùa hè, cho dù là thân vương ma cà rồng cấp bậc cao nhất cũng không thể đi lại bình thường dưới ánh nắng được.

Thấy Trì Am định dùng ô che nắng cho mình, người đàn ông sững lại, không nói gì nữa, nhận lấy ô dắt tay cô đi vào sân trường.

Bắt đầu từ lúc bước chân vào cổng trường, đi cả một quãng đường, Trì Am được rất nhiều người nhìn.

Nói chính xác lại, ánh mắt của mọi người đa số đều tập trung trên người đàn ông bên cạnh, những ánh mắt kia có kinh ngạc, nghi hoặc, nghi ngờ, kì lạ,… tóm lại là khiến tất cả mọi người chú ý như những gì cô dự đoán.

Trì Am quay đầu sang nhìn người đàn ông che ô đi qua sân trường, đường nét đẹp đẽ, làn da trắng bệch, đôi mắt đen âm trầm, không nói câu gì, khiến người ta có cảm giác lạnh lùng sắc bén, như một bức tranh, đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo, quá bén nhọn. Nhưng khi anh hơi rũ mắt xuống, nửa che đi đôi mắt kia, lại khiến người ta có cảm giác u buồn, mái tóc dài tùy tiện buộc lên bằng dây buộc kia, khiến anh có thêm hơi thở của nghệ thuật.

Tổng thể mà nói, hình tượng bây giờ của anh, rất giống người làm nghệ thuật, nhưng khí chất lại quá đặc biệt, đi vào trong đám đông là lập tức có thể trở thành tiêu điểm trong đó.

Đã vậy anh còn được hoa khôi trường gần đây bị mọi người cười nhạo rất nhiều dẫn vào, đương nhiên sẽ khiến mọi người chú ý.

Không lâu sau, tin tức hoa khôi dẫn một người đàn ông có vẻ giống người làm nghệ thuật về trường đã truyền khắp đám sinh viên, dần dần lại diễn biến thành cuối cùng hoa khôi cũng chia tay với Dương Thiên, dẫn bạn trai mới vào trường.

Dương Thiên vừa đi ra từ văn phong giáo viên hướng dẫn đã nhìn thấy Chung Man Lê và mấy người đi tới.

Những người này đều là nghe được tin đồn mà chạy tới chặn Trì Am, thấy hôm nay Trì Am thực sự về trường thì vô cùng vui mừng.

“Am Am, cậu về rồi à.”

Những người khác cũng đồng loạt chào Trì Am, đánh giá người đàn ông bên cạnh cô với ánh mắt tò mò. Ngay ánh mắt đầu tiên đã bị hơi thở đặc biệt trên người anh làm sững sờ, không nói ra được cảm giác trong lòng, sau đó mới chú ý tới những điểm khác, ví dụ như khuôn mặt quá đỗi tuấn tú của anh, còn cả làn da trắng bệch như bị bệnh nữa...

Chung Man Lê là người không kiềm chế được, túm lấy tay Trì Am, vui mừng hỏi: “Am Am, đây là ai vậy? Là bạn trai mới của cậu à? Cuối cùng cậu cũng chia tay với Dương Thiên rồi ư?”

Trì Am chớp mắt, cười nói: “Mình và Dương Thiên chia tay rồi, tầm nửa tháng trước, lúc anh ta về ấy.”

Mọi người nghe thấy lời này đều cất tiếng hô hào.

“Tốt quá rồi!” Chung Man Lê vô cùng kích động, oán giận mà nói với cô: “Chia tay là đúng! Cậu không biết đâu, nửa tháng cậu ra nước ngoài, bên cạnh Dương Thiên lại có thêm một người bạn gái nữa, còn là là người ngoại quốc tóc vàng ấy, cái cô bé kia trông như búp bê, vô cùng xinh đẹp, trông mới chỉ mười lăm mười sáu, là vị thành niên luôn, thế mà Dương Thiên cũng ra tay được, cầm thú quá rồi! Anh ta nói cái cô bé tóc vàng tên Alice kia là bạn của anh ta, có ma mới tin anh ta ấy, nếu thực sự là bạn bè thì có thể hôn môi cô ta à? Cái cô bé tóc vàng kia hận mình không dán lên hẳn người anh ta luôn rồi, ban ngày ban mặt mà cũng không kiềm chế chút nào, đúng là cay hết cả mắt.”

“Còn nữa, thời gian này cái cô Long Linh Nhi hại cậu phải nằm viện kia có tới đây mấy lần, hình như là tìm cậu, lúc không tìm được trông cô ta tức giận lắm, còn tưởng rằng cậu cố ý trốn, còn bảo Dương Thiên đi khắp nơi tìm cậu...”

Nói tới đây, Chung Man Lê vô cùng tức giận, tính khí của Long Linh Nhi thực sự không tốt chút nào, dáng vẻ trịch thượng, cứ như thể trong mắt cô ta tất cả mọi người đều là con sâu cái kiến, đương nhiên người khác sẽ không thích rồi.

Chung Man Lê thao thao bất tuyệt nói về chuyện của Dương Thiên với cô, sau khi nói xong thì hả giận mà rằng: “Cậu chia tay anh ta là đúng.”

Những người khác cũng phụ họa theo, tuy rằng bây giờ Dương Thiên đã khác với trạch nam trước đây, nhìn trông vô cùng ưu tú, rất nhiều người được anh ta giúp đỡ, nhưng chỉ cần là người có tam quan bình thường, có giới hạn, thì sẽ không tán đồng cái tính nết vương vấn tình cảm khắp nơi, phản bội bạn gái, nên vẫn có rất nhiều người đứng về phía Trì Am.

Càng không cần phải nói tới việc đức tính Trì Am tốt đẹp, cũng là nhân vật có tiếng trong trường học, tiền đồ vô lượng, không phải nữ thần bình hoa di động không có não gì đó, càng không cần phải sống dựa vào đàn ông, có thể có người càng tốt hơn, cần gì phải bị một tên ngựa đực đạp hỏng chứ?

Còn một cái nữa, những người chơi hệ cuồng nhan sắc đều cảm thấy, nam xấu và gái đẹp không hợp nhau.

Trì Am cảm ơn sự quan tâm của bạn bè đối với cô, mỉm cười nói: “Ừm, các cậu yên tâm đi, mình thực sự chia tay với anh ta rồi.” Sau đó kéo lấy tay người đàn ông nói rằng: “Đây là bạn trai hiện tại của mình.”

Người đàn ông khẽ gật đầu với những người trẻ tuổi kia, thái độ cũng coi như bình thường: “Chào mọi người, tôi là Tư Ngang, bạn trai của Am Am.”

Đám người vội vàng đáp lại một tiếng “chào anh”, nhưng tầm mắt lại không nhịn được dừng trên người anh, càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông này vô cùng tốt, Dương Thiên sao có thể sánh được với anh.

Quan trọng nhất là, tuấn nam mỹ nữ đứng với nhau, đúng là mát hết cả mắt.

Ánh nắng mặt trời gay gắt, Trì Am sợ phơi thêm nữa thì anh ma cà rồng nào đó sẽ khó chịu, bèn đề nghị tới nhà ăn của trường học ăn bữa trưa, cả nhóm cũng muốn biết chuyện gần đây của Trì Am, còn có cả việc đột nhiên có bạn trai như thế nào nữa, thế là bèn vui vẻ đồng ý.

Chỉ đáng tiếc là, còn chưa tới nhà ăn thì bọn họ đã bị chặn lại.

Người chặn lại là Dương Thiên và một cô gái xinh đẹp.

Nhìn thấy hai người, khuôn mặt nhóm Chung Man Lê không nhịn được mà lộ ra vẻ chán ghét, cô gái xinh đẹp kia chính là Long Linh Nhi có duyên gặp mấy lần.

Dương Thiên nhìn thấy Trì Am, thực sự vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Am Am, em về rồi!”

So với Dương Thiên trong mắt chỉ có Trì Am mặc kệ những thứ khác, Long Linh Nhi lại chú ý tới người đàn ông bên cạnh Trì Am, thực sự là trên người đàn ông này có một thứ gì đó khiến tu sĩ vô cùng khó chịu, rõ ràng nhìn trông giống người bình thường, nhưng không biết vì sao, cứ cảm thấy anh không hề bình thường.

Long Linh Nhi giật thót trong lòng, thường thì trực giác của tu sĩ rất chuẩn, nếu như không cảm nhận được gì bất thường thì chỉ có thể nói rõ ràng thực lực của đối phương cao hơn mình rất nhiều.

Cả người Long Linh Nhi căng chặt, không dám làm gì dại dột.

“Am Am, thời gian gần đây em đi đâu vậy? Không sao chứ? Có bị thương không? Cái người đưa em đi...” Dương Thiên buột miệng hỏi, dáng vẻ vô cùng căng thẳng.

Nhóm người Chung Man Lê nghe thấy lời này thì thấy cô cùng kì lạ, rõ ràng là gần đây Trì Am ra nước ngoài mà? Sao anh ta cứ làm như Trì Am bị bắt cóc vậy.

Trì Am gật đầu với Dương Thiên đang kích động, xa cách nói: “Tôi rất ổn, cảm ơn anh đã quan tâm. Còn nữa, chúng ta đã chia tay rồi, mong sau này anh đừng tới tìm tôi nữa, cảm ơn.”

Tâm trạng kích động của Dương Thiên lập tức bị lời này cắt đứt, anh ta nói với vẻ mặt khó coi: “Anh đâu có đồng ý chia tay, chúng ta vẫn còn là người yêu. Am Am, đừng quậy nữa, không phải chúng ta vẫn tốt sao?”