Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 771



Sau khi quay về lâu đài trong rừng, Trì Am lại tu luyện tiếp.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Trì Am ngẫu nhiên phát hiện rừng núi bên ngoài lâu đài đã bị băng tuyết che phủ, biến thành một mảnh trời đất trắng xóa, nhìn lịch, thấy đã sắp tới tết rồi.

Xuyên việt qua nhiều thế giới như vậy, không phải thế giới nào cũng có tập tục ăn tết, nhất là thế giới trước, cô và Tư Ngang sống quá lâu, thậm chí quãng thời gian cuối cùng trong sinh mạng của cô, hai người bọn họ cùng sống ẩn, cách xa con người nên rất ít khi ăn tết.

Trì Am quay đầu nhìn ma cà rồng nào đó rồi nói: “Tư Ngang, năm nay chúng ta tới nhà cậu của em ăn tết đi.”

Người đàn ông đang xem báo tu chân ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, khẽ ừm một tiếng, tiếp tục bình tĩnh xem báo.

Trì Am tới gần, đúng lúc nhìn thấy ảnh nửa thân của Dương Thiên trên báo, tiêu đề bên cạnh: Tu sĩ thiên tài trẻ tuổi nhất của giới tu chân...

Trì Am vươn tay tới, rút lấy tờ báo này đọc, thấy trong “Báo tu chân” này viết gần một nghìn chữ về tin tức thăng cấp gần đây của Dương Thiên, từ sơ kì trúc cơ tới hậu kì trúc cơ.

Mới có thời gian mấy tháng, tu vi của anh ta tăng lên cứ như bắn tên lửa vậy, đúng là có thể gọi là thiên tài.

Nhưng Trì Am biết có thể anh ta giống với Trì Tinh ở thế giới trước, không phải là người xuyên việt thì cũng là người trọng sinh, khác với người xung quanh, cũng không có gì kì lạ. Thậm chí vì người xuyên việt như Trì Tinh nên mới khiến cho Trì Am biết được trong nhẫn của mình và Tư Ngang đúng thật là có một em gái giả tưởng, Trì Am cảm thấy có lẽ bọn họ phải thăm dò thử xem trên người Dương Thiên có những thứ như hệ thống hay không.

Sau khi trong lòng đã có quyết định, Trì Am tiếp tục đánh giá Dương Thiên trên báo, cũng không biết có phải ảo giác của cô không, thấy ngũ quan của Dương Thiên ở trên báo góc cạnh ôn hòa hơn nhiều, nếu như nói trước đây nhìn trông vẫn là một người đàn ông thành thật, thì bây giờ trông âm nhu hơn.

Lẽ nào bé hoạ mi của anh ta thực sự không mọc ra à?

Suy đoán này suýt chút nữa khiến cô phì nước bọt, trước đây biết là một chuyện, bây giờ nhìn thấy anh ta thực sự có hướng biến thành thái giám, thì cũng rất cay mắt.

Một bàn tay to lớn ấn trên báo, che mặt Dương Thiên lại, thậm chí còn vo tờ báo thành giấy vụn.

Trì Am ngẩng đầu, liền nhìn thấy sắc mặt không vui của người đàn ông, giọng điệu anh cũng âm u: “Em nhìn anh ta chăm chú như vậy làm gì?”

Trì Am khẽ ho một tiếng, nói rằng: “Trên báo này nói bây giờ anh ta đã là tu sĩ hậu kì trúc cơ rồi, tu vi của anh ta tăng nhanh như vậy, có phải có đường tắt gì không?”

“Chắc vậy, bí mật trên người anh ta nhiều như thế, không có gì là lạ cả.”

Trì Am nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, đột nhiên tò mò về tu vi của anh, trực tiếp nằm sấp trong lòng anh rồi hỏi: “Đúng rồi, tu vi hiện giờ của anh là gì?”

Tay anh đặt trên lưng đỡ lấy cô, tránh cho cô trượt xuống, nói rằng: “Tóm lại là cao hơn bạn trai cũ của em.”

Trì Am: “...” Cái đồ đàn ông nhỏ nhen này.

Cuối cùng Trì Am không hỏi tiếp, vì cô mà hỏi nữa là cái tên đàn ông nào đó lại phát bệnh đa nghi, bắt đầu nghi ngờ có phải cô còn nhớ nhung tình cũ hay không, cho dù cô thề thốt nói không phải, anh vẫn sẽ nghi ngờ, nếu không sao cô lại để ý chuyện của Dương Thiên như vậy chứ?

Trì Am không còn lời gì để nói.

Cô cũng không thể nói rằng, nghi ngờ Dương Thiên giống như Trì Tinh đời trước, đằng sau còn có một linh khí tác oai tác quái chứ.

Ở thế giới trước, ngay đêm thiên ma thức tỉnh, Trì Am giết chết Trì Tinh, đúng lúc nhìn thấy trong nhẫn có một em gái linh khí xuất hiện, khí đó cô ta tiết lộ một chút chuyện, tuy rằng rất ít, nhưng sau này Trì Am dùng để đoán đi đoán lại trong cuộc đời, ít nhiều gì cũng có được tin tức hữu dụng.

Ví dụ như, những linh khí làm loạn kia, chúng bị Thập Phương Thiên Thần cử tới, mục đích là phải giết chết Tư Ngang. Từ đó có thể biết được, đằng sau Tư Ngang có một kẻ địch vô cùng mạnh, kẻ địch này được gọi là Thập Phương Thiên Thần kia.

Có thể được gọi là “thần”, vậy địa vị cao tới mức nào chứ?

Nghĩ tới đây, Trì Am có chút tê dại da đầu, nghi ngờ Tư Ngang bị hành cho thảm như vậy, có khi nào đằng sau có một tay của Thập Phương Thiên Thần không, khiến bọn họ không ngừng gặp gỡ yêu nhau ở những thế giới này, sau đó khiến cô phải chết, để Tư Ngang đau khổ suy sụp, tới mức ảnh hưởng tới thần trí của anh, có phải cuối cùng khiến anh dần dần hoàn toàn mất đi bản thân trong những thế giới không ngừng xuyên việt này không?

Nhưng trong những tin tức này cũng có mặt lợi, ít nhất biết được sự xuyên việt này có điểm dừng, cũng biết có thể để Thập Phương Thiên Thần ra tay, chắc là thân phận của Tư Ngang đúng thật là to lớn như tưởng tượng của cô.

Tất cả những điều này, khi bọn họ tới điểm cuối trong hành trình xuyên việt có thể sẽ biết được.

Em gái linh khí kia bảo cô cẩn thận những linh khí đó, chúng là do Thập Phương Thiên Thần cử tới, vậy thì có phải cô có thể nghi ngờ trên người Dương Thiên cũng có một linh khí không?

Không còn cách nào, những gì Dương Thiên trải qua quá giống với Trì Tinh ở thế giới trước, chắc là tới cuối cùng, mục tiêu của Dương Thiên sẽ là giết chết Tư Ngang.

Linh khí mà Thập Phương Thiên Thần cử tới là để giết Tư Ngang, đã không từ thủ đoạn thế này rồi, chỉ sợ cuối cùng lại liên lụy cô chết sớm. Cô chết sớm thì cũng được thôi, dù sao thì chết cũng quen rồi, nhưng cô lo mình chết rồi, người đàn ông này lại bị kích thích, nhỡ đâu khó khăn lắm thần trí mới khôi phục lại bắt đầu sụp đổ, thế thì không phải uổng công sao?

Cho nên, cô cảm thấy mình vẫn nên sống thật lâu.

Tuy rằng trong lòng Trì Am có suy đoán, nhưng mãi mà Dương Thiên không xuất hiện, cũng không tiện làm gì.

Thêm vào đó bệnh đa nghi của Tư Ngang quá nặng, cô cũng không tiện để ý tới người này quá, chỉ đành kiềm chế lại trước.

Rất nhanh đã tới tết rồi.

Trì Am vẫn luôn có niềm yêu thích sâu đậm với “Tết”, cho dù trải qua bao nhiêu năm, chỉ cần nhắc tới “Tết”, cô luôn rất vui vẻ.

Hughes vừa sắp xếp lại quà tết bọn họ định mang tới nhà cậu để ăn tết, vừa cười nói: “Xem ra cô Trì rất vui nhỉ, là vì được về nhà đoàn viên sao?”

Ma cà rồng không ăn tết, nhưng Hughes sống ở phương đông lâu như vậy, ít nhiều gì cũng dính chút thói quen của người phương đông, càng không cần phải nói, ăn tết là ngày tháng có thể thoải mái mua mua mua, khiến anh ta vô cùng hài lòng.

Trì Am cười nói: “Đúng vậy, được đoàn viên.”

Nói rồi, cô lại nhìn thứ mà Hughes chuẩn bị, nói rằng: “Hughes, không cần nhiều như vậy đâu, mang về nhiều quá sẽ dọa bọn họ đó.”

Cậu của cô ở thế giới này tưởng cháu gái ngoại đi làm ở công ty, mới đi làm nửa năm đã cầm nhiều quà tết về nhà như vậy, phải tham ô bao nhiêu mới được vậy đây chứ? Người bình thường đều sẽ nghi ngờ.

Hughes nhìn những thứ được đóng gói, nói: “Nhiều ư? Tôi còn cảm thấy hơi ít đó, có cần cho thêm mấy hộp quà không? Bây giờ công ty giao hàng vẫn chưa nghỉ, có thể lên mạng mua tiếp.”

Thế là Trì Am ngậm miệng, không muốn thảo luận chuyện này với ma cà rồng thích mua mua mua này nữa.

Cô xoay người đi tìm Tư Ngang, thấy anh lại đang đọc báo, hơn nữa báo lần này cũng là báo về Dương Thiên, dường như những phóng viên của giới tu chân một lòng một dạ bám lấy Dương Thiên không buông, trăm phương ngàn kế muốn lấy được tin tức của anh ta, mỗi kì đều có tin khác nhau.

Trì Am còn chưa tới gần xem, người đàn ông kia đã vo tờ tin tức về Dương Thiên thành giấy vụn.

Trì Am: “...” Tên đàn ông nhỏ nhen này.

Vứt tập báo thiếu đi mấy trang lên trên bàn trà, người đàn ông đứng dậy, nói: “Chuẩn bị đi rồi sao?”

Trì Am ừm một tiếng, quyết định không so đo với người đàn ông có bệnh đa nghi nặng này nữa, nhìn mặt anh rồi nói: “Ăn tết phải ăn cơm đoàn viên, anh không sao thật chứ?”

“Không sao.” Người đàn ông vẫn bày ra dáng vẻ bình tĩnh, rất có cái vẻ làm đỏm của quý tộc ma cà rồng.

Tuy rằng Trì Am có chút nghi ngờ, nhưng thấy anh nhìn thẳng qua, chỉ đành mặc hệ, vung tay để quà tết mà Hughes chuẩn bị vào túi càn khôn, đi ra ngoài cùng anh.