Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 784



Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào, Trì Am chậm rãi tỉnh lại.

Lúc tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên là eo tê lưng đau, cái cảm giác đó hệ như một người chả bao giờ vận động đột nhiên chạy marathon suốt cả một ngày vậy, đúng là muốn đi chết luôn cho rồi.

Đã rất lâu rồi Trì Am không cảm giác được sự mệt nhọc thuần túy này, từ khi nàng tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” tới nay, cho dù ban đầu khi tới mỗi thế giới đều là người bình thường nhưng cũng nhanh chóng có thể dẫn dắt linh khí đất trời vào cơ thể để tôi luyện, có linh khí chữa trị cơ thể, rất nhanh có thể hoạt động khỏe mạnh bình thường.

Hơn nữa ngoài mệt ra, trong cơ thể còn có khí tức lạnh lẽo, khiến cơ thể nàng vừa lạnh vừa trầm, vô cùng khó chịu.

Trì Am vô thức vận chuyển “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”, dẫn linh khí đất trời vào cơ thể, tới tận khi linh khí yếu ớt kia vận chuyển một vòng trong cơ thể, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, dường như sợ làm ồn tới nàng vậy.

“Cửu thái thái, người đã tỉnh chưa ạ?” Nha hoàn bên ngoài nhỏ giọng nói.

Trì Am mở mắt ra, cất lời nói: “Tỉnh rồi.”

Vừa cất lời liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình, cổ họng khô khốc, dường như đã mệt mỏi cả một buổi tối vậy. Khoé miệng nàng run rẩy, lẽ nào hồn sống rời cơ thể tới thành U Minh thành thân còn có tác dụng lên cơ thể à?

Nghĩ vậy, Trì Am mở vạt áo ra, khi nhìn thấy dấu vết như ẩn như hiện trên da, nàng ngây dại hết cả người.

Hai nha hoàn đẩy của đi vào, vô thức nhìn hai cây nến hỉ long phượng cháy được khá nhiều trên bệ cửa sổ, còn có một ban thờ ở tận trong cùng. Tuy rằng góc độ bọn họ đi vào không nhìn thấy bài vị trong ban thờ, nhưng cứ cảm thấy căn phòng tân hôn tràn ngập sự vui mừng này không có chỗ nào là không có âm khí, lạnh lẽo vô cùng.

Cũng không biết có phải ảo giác của bọn họ không, lúc này chỉ cảm thấy âm khí dâng lên từ lòng bàn chân, khiến bọn họ nổi da gà hết cả người.

Hai nha hoàn không dám nhìn nhiều nữa, đi tới trước giường tân hôn, cũng không dám vươn tay vén màn giường đang che kín mít ra, cẩn thận dè dặt nói: “Cửu thái thái, nô tì tới rồi, người có muốn dậy không ạ?”

Trì Am ngồi ở đầu giường hoàn hồn lại, che lại vạt áo, kiểm tra lại trên người có gì không ổn không, tránh cho người khác hiểu lầm.

Làm gì có chuyện tân lang không có ở đây mà tân nương lại lăn giường với người khác chứ? Làm thế chẳng phải là cắm sừng tân lang à?

Cho dù là lăn giường với một con quỷ thì có lẽ mấy người kia cũng chẳng vui vẻ gì đâu.

Trì Am một mình tỉnh lại trên giường, đồ cưới trên người vẫn mặc nghiêm chỉnh, liền hiểu rằng hôm qua không có ai vào tân phòng này.

Vậy tân lang đâu? Tân lang đi đâu rồi? Lẽ nào hôn sự này, thực ra từ đầu tới cuối không có tân lang tham dự, nếu không thì sao có thể để tân nương ở một mình trong tân phòng được? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì không phải thành trò cười sao.

Sau đấy, Trì Am lại nghĩ tới cuộc minh hôn lúc hồn sống của nàng rời cơ thể. Đến giờ nàng vẫn không nhận được kí ức của nguyên chủ, không có kí ức của nguyên chủ, nàng cũng không thể hiểu được rốt cuộc nguyên chủ xảy ra chuyện gì, tâm nguyện của nguyên chủ là gì.

Tuy rằng tình hình có chút không ổn, nhưng Trì Am đã không phải lần đầu trải qua chuyện này nữa, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Ít nhất, bây giờ nàng đã biết Tư Ngang ở đâu, cũng không cần lo lắng quá.

“Cửu thái thái?”

Nha hoàn bên ngoài lại cẩn thận thử gọi một tiếng, cuối cùng Trì Am mới lười biếng đáp một tiếng.

Nha hoàn có được sự cho phép của nàng, vươn bàn tay hơi run rẩy ra cẩn thận vén màn giường sang, liền nhìn thấy một nữ nhân mặc đồ cưới màu đỏ đang ngồi bên trong, mái tóc nàng xõa ra, làn tóc đen nhánh khiến khuôn mặt nàng trắng bệch như quỷ, dọa cho hai nha hoàn giật mình thốt lên, lùi phắt về phía sau.

Trì Am cau mà quát: “Các ngươi làm gì vậy?”

Hai nha hoàn nghe thấy giọng nói này, lại nhìn nàng thật kĩ, cuối cùng xác nhận nàng vẫn còn sống, trong lòng cũng thở phào.

Nhưng sau khi thở phào xong, hai nha hoàn kia vẫn sợ hãi, lúc hầu hạ Trì Am chải đầu, mấy lần luống cuống tay chân khiến nàng bị đau, làm vết thương đằng sau ót vẫn chưa khỏi của Trì Am đau tới mức nàng phải hít sâu một hơi.

Đúng lúc này, một trận gió âm thổi tới, hất nha hoàn khiến Trì Am bị đau ra ngoài.

Nha hoàn ngồi phịch xuống đất, trong tay vẫn còn cầm chiếc lược ngà voi, đôi mắt trợn tròn, bị dọa cho răng môi va vào nhau lập cập.

Trì Am quay đầu lại nhìn, thấy hai nha hoàn bị dọa cho sắp đứt hơi, cuối cùng cũng nhận ra được có gì không ổn.

Ngay lúc nàng đang định hỏi thì đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một phụ nhân trung niên có khuôn mặt nghiêm nghị, bà ta mặc áo khoác nút bọc màu đỏ sẫm, tóc được chải gọn gàng, cắm một cây trâm vàng được khảm trân châu hình hoa sen, thể hiện đây là hạ nhân rất hữu dụng bên cạnh chủ nhân.

Phụ nhân này là Từ ma ma bên cạnh lão thái thái, vừa đi vào liền liếc mắt nghiêm nghị nhìn hai nha hoàn bị dọa cho sợ mất mật, sau đấy ánh mắt mới chuyển sang Trì Am, trên mặt cố nở nụ cười có thể coi như là ôn hòa, nói rằng: “Tối qua Cửu thái thái ngủ có con không? Sáng sớm nay lão thái thái đã nhắc tới người, muốn gọi người tới cùng nói chuyện đó.”

Trì Am không có ký ức, cũng không rõ tình hình, liền cười đồng ý, không nói chiều.

Từ ma ma lại quát hai nha hoàn một tiếng, khi hai nha hoàn vội vàng đi hầu hạ Trì Am, bà ta liền đứng ở một bên, trông có vẻ muốn đợi Trì Am, nhưng thực ra đôi mắt lại lặng lẽ đánh giá tất cả mọi thứ trong phòng.

Trì Am vừa khéo có thể nhìn thấy dáng vẻ của Từ ma ma qua gương đồng ở bàn trang điểm, nghi hoặc trong lòng cũng càng ngày càng nhiều.

Nếu như kí ức của nàng khi tới thế giới này ngày hôm qua không sai lầm, thì lúc nàng được đưa vào cửa rõ ràng có một nam nhân bế nàng vào, hơi thở của nam nhân kia giống Tư Ngang, cho nên khi đó nàng tưởng mình gả cho Tư Ngang.

Nhưng sau này khi được đưa vào phòng tân hôn, bởi vì vết thương trên đầu mà cả người mơ màng nặng nề, chẳng đợi được tân lang đã nằm xuống giường ngủ.

Tiếp đó hồn sống liền rời khỏi cơ thể, trở thành tân nương của cuộc minh hôn.

Nàng có thể khẳng định tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua không phải là mơ, trong thế giới này, chắc Tư Ngang không phải là người, hoặc là lúc còn sống hắn là người nhưng bây giờ đã chết rồi, biến thành ác quỷ trong thành U Minh.

Trì Am nghĩ tới đây, không khỏi có chút khó chịu, ngoài khó chịu ra, lại không nhịn được bắt đầu nghi ngờ.

Đợi nàng trang điểm xong, liền đi theo Từ ma ma ra ngoài, hai nha hoàn đi theo với dáng vẻ vẫn còn hãi hồn.

Trì Am liền quay đầu nhỏ giọng nói: “Vị thiếu gia mặc quân trang đón ta vào cửa ngày hôm qua là...”

Nha hoàn bị hỏi là một cô nương mặt tròn xoe, nhìn trông khoảng mười ba mười bốn tuổi, nghe thấy Trì Am nói, sắc mặt hơi kinh ngạc, lập tức nhỏ giọng nói: “Là Hiên thiếu ạ.”

Một cô nương mặt nhọn khác nổi lên chút rặng hồng trên khuôn mặt tái nhợt, nói với giọng điệu xấu hổ: “Lần này Hiên thiếu bị lão thái thái gọi về, bởi vì trong nhà phải tổ chức hôn sự nên lão thái thái bảo ngài ấy đón dâu thay Cửu gia...”

Lời còn chưa nói hết, Từ ma ma ở đằng trước đột nhiên quay người lại nhìn, nói nghiêm khắc: “Hai cái con ranh này, nói cái gì đấy? Chuyện của chủ nhân tới lượt các ngươi nói sao?”

Hai nha hoàn nhỏ bị dọa cho mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn bà ta, không dám nói tiếng nào nữa.

Sau khi Từ ma ma quát tiểu nha hoàn xong, nghiêm nghị nói: “Cửu thái thái, người đã gả vào nhà họ Tư, sau này người chính là trưởng bối của Hiên thiếu, làm trưởng bối thì phải cho ra dáng trưởng bối, Hiên thiếu là đích trưởng tử của trưởng phòng, sau này sẽ thừa kế nhà họ Tư, tương lai ngài ấy sẽ cưới một cô nương môn đăng hộ đối, lão thái thái của chúng ta rất kỳ vọng vào ngài ấy.”

Trì Am nghe mà cau mày lại, nói năng cũng chẳng khách sáo chút nào, tuy rằng miệng thì gọi “Cửu thái thái” cung kính như thế, nhưng sắc mặt và hành động thì lại không hề giống vậy. Cứ như Cửu thái thái này chỉ là hạ nhân có thể tùy tiện quát nạt, thậm chí còn âm thầm châm chọc nàng không biết trời cao đất dày, còn mơ tưởng tới Hiên thiếu gì gì kia.

Trì Am không phải người thích chịu thiệt thòi, nàng mỉm cười nói: “Ta đã nhớ lời ma ma nói rồi, ma ma nói như vậy, không sợ buổi tối quỷ tìm tới cửa sao?”

Thế giới này có quỷ… Tối qua Trì Am còn bị bóng đè cả một buổi tối cơ mà, cho nên nói ra lời này rất thẳng thắn thoải mái.

Ai mà biết được Từ ma ma lại hít ngược một hơi, đôi mắt trừng vô cùng lớn, đột nhiên nhìn nàng, nhìn tới mức Trì Am cảm thấy khó hiểu, bỗng Từ ma ma xoay người, nói với giọng gấp gáp: “Chắc lão thái thái đã đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi.”

Không nói tới Trì Am cảm thấy khó hiểu trước thái độ của Từ ma ma, đến cả hai nha hoàn cũng mờ mịt mông lung.

Có điều, bọn họ không ngờ rằng Cửu thái thái đáng thương mới nhậm chức này lại có gan cãi lại Từ ma ma, hai nha hoàn kính phục Trì Am không thôi.

Bước chân của Từ ma ma ở đằng trước càng ngày càng nhanh, cơ thể Trì Am còn chưa khôi phục, thêm vào đó đêm qua còn bị bóng đè, âm khí trong cơ thể quá nhiều, ban sáng lại còn không kịp dùng linh khí để loại bỏ âm khí, khiến cơ thể nàng vô cùng mệt mỏi, không thể không gọi một tiếng “Từ ma ma”.

Từ ma ma vô thức quay đầu lại, đợi khi nhìn thấy xuân sắc mị hoặc bất thường trên mặt Trì Am, trong lòng lại hít ngược một hơi.

Đêm qua toàn viện Lâm Phong bị khóa lại, trong tân phòng trừ tân nương ra thì không còn ai khác nữa, càng không cần phải nói tới tân lang không tồn tại muốn động phòng với tân nương.

Trước đó ở trong phòng, bởi vì ánh sáng khá tối nên bà ta không nhìn kĩ, bây giờ mới thấy giữa mày Cửu thái thái đã mở, đuôi mày khóe mắt có xuân tình mị hoặc của nữ nhân lần đầu thừa hoan, rõ ràng là một tân nương mới thành hôn, cho dù sắc mặt trắng bệch cũng không che giấu được sự diễm lệ của nàng.

Nghĩ tới mục đích tổ chức hôn sự này, sao Từ ma ma lại không kinh ngạc cho được.

Lúc này trong lòng Từ ma ma đang loạn cào cào cả lên, cũng không dám quát tháo không khách sáo như ban nãy nữa, ngôn từ thêm chút cẩn thận: “Cửu thái thái có chuyện gì sao?”

“Có thể đi chậm chút không? Cơ thể ta hơi khó chịu.” Trì Am nói.

Ai ngờ nghe thấy lời nàng nói, da mặt Từ ma ma nhăn tít lại, khiến Trì Am hơi cạn lời.

Từ ma ma không dám nhìn nàng, ậm ừ đáp lại một tiếng.

Tiếp đó, quả nhiên Từ ma ma không dám đi quá nhanh, thậm chí còn đi về phía trước với tốc độ rùa bò, sợ sẽ chọc tới người đằng sau.

Thế là Trì Am lại nhận được ánh mắt sùng bái của hai tiểu nha hoàn.

Tới tận khi cuối cùng bọn họ cũng tới sảnh chính viện, thời gian đã quá nửa, đám người trong sảnh đã đợi tới mức mất kiên nhẫn, nhưng ngại còn lão thái thái trên cao, không ai dám thể hiện ra.

Tư đại thái thái cứ nhìn ra ngoài cửa mãi, cuối cùng nhìn thấy Từ ma ma dẫn một cô nương tái nhợt yếu ớt, mặc váy tươi tắn đi vào, vội vàng nói với lão thái thái: “Nương, Cửu đệ muội tới rồi.”

Một đám người đồng loạt nhìn sang, trên mặt mỗi người một vẻ.

Trì Am đi theo Từ ma ma vào sảnh, thấy sảnh này rất lớn, nhưng người cũng rất nhiều, chen khoảng năm sáu mươi người, đứng đầy cả cái sảnh lớn, người nhiều nên mùi cũng hỗn tạp.

Ánh mắt của Trì Am lướt qua khuôn mặt bọn họ, nhìn thấy những sắc mặt đó, nghi hoặc trong lòng nàng càng ngày càng lớn, đồng thời cũng có chút phán đoán.

Đột nhiên, ánh mắt Trì Am dừng trên người nam nhân bên cạnh lão thái thái.

Nam nhân kia mặc quân trang thẳng thớm, khuôn mặt tuấn mỹ, mặt vô cảm ngồi ở đó, tự có khí thế không giận tự uy.

Mà điều quan trọng nhất là, hắn giống y hệt Tư Ngang.

Trì Am hơi sững sờ, biết được nam nhân bế nàng vào nhà họ Tư vào ban ngày là hắn, nếu không phải nàng đã gặp Tư Ngang ở thành U Minh thì cũng tưởng đây chính là Tư Ngang.

Hơn nữa, khi đó cảm giác hắn cho nàng vô cùng quen thuộc.

Những người ở đây thấy nàng sững sờ nhìn Hiên thiếu, trên mặt không nhịn được mà lộ ra chút kinh bỉ, nhưng ngại lão thái thái ở đây nên không ai dám nói gì, chỉ cảm thấy cái đồ nhà quê như Cửu thái thái này được cưới vào cửa, quả nhiên là nữ nhân không hiểu biết, thấy một nam nhân đẹp là nhìn tới không dời mắt. Đúng là không biết liêm sỉ.

Tư đại thái thái cũng có chút không vui, Cửu thái thái năm nay mới mười tám tuổi, vẫn là một cô nương xinh đẹp tươi trẻ, bà ta không muốn con trai mình và thẩm thẩm trẻ tuổi truyền ra chuyện gì không hay.

Thế là Tư đại thái thái vội vàng kéo lấy Trì Am với vẻ mặt tươi tắn nhiệt tình: “Ôi chao, em dâu mới này của chúng ta thật xinh đẹp, xem ra là ánh mắt của lão thái thái cực kì tốt, mọi người nói xem có phải không?”

Một đám nữ quyến đáp lời, nhưng trên mặt chẳng thể che nổi sự khinh thường.

Cánh nam nhân cúi đầu uống trà, không tiện tham gia vào chuyện này, trong lòng nghĩ như thế nào, chỉ có tự bọn họ biết.

Nam nhân mặc quân trang nhìn chằm chằm Trì Am, thoải mái mỉm cười, cứ như không nhìn thấy nàng.

Còn lão thái thái mắt mù ngồi trên thượng vị nghe thấy lời này thì thích vô cùng, vội vàng nói: “Thật sự trông xinh đẹp lắm sao? Qua đây để ta xem nào.”

Tư đại thái thái không nói hai lời, kéo Trì Am tới, tránh để nàng tiếp tục nhìn chằm chằm con trai mình.

Cơ thể Trì Am yếu ớt, làm sao chống được lại sức của bà ta, thế là dễ dàng bị bà ta đẩy trước mặt lão thái thái mắt mù.

Khuôn mặt lão thái thái thon gầy, đôi mắt trắng dã, giống như bị đục thủy tinh thể. Bị đôi mắt như thế này nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần, năng lực chịu đựng kém chút chắc là sẽ sợ, nhưng Trì Am thích ứng rất tốt.

Lão thái thái này rõ ràng là người có bối phận cao nhất ở nhà họ Tư, một đàn con cháu trong phòng làm việc đều phải nhìn sắc mặt bà, tuy rằng đã mù, nhưng rất có uy vọng.

Lão thái thái vươn đôi bàn tay khô gầy hơi lạnh lẽo sờ khuôn mặt của Trì Am, sờ nắn thật tỉ mỉ, trên mặt lộ vẻ hài lòng, nói rằng: “Đúng là một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp, nhưng gầy quá, Ngang Nhi của ta không thích đâu...”

Những người ở đây nghe thấy câu này đều không nhịn được mà bĩu môi.

Lão thái thái vẫn xoa mặt Trì Am cẩn thận, giọng nói không được tính là hòa ái, cười nói rằng: “Con à, sau này con cứ yên tâm ở lại đây, chỉ cần ngày nào ta còn sống thì không ai dám ức hiếp con đâu.”

Trì Am mím môi cười nói: “Cảm ơn lão thái thái.”

“Gọi lão thái thái gì chứ, phải gọi là nương.” Lão thái thái nói.

Trì Am nhướng mày, miệng lại ngoan ngoãn gọi một tiếng nương.

Lão thái thái vuốt ve tay nàng, lại hỏi rằng: “Tốt qua có nghỉ ngơi tốt không?”

“Tốt lắm ạ.” Trì Am nói khách sáo, thực ra là bị bóng đè cả một đêm đấy, tốt thế nào được.

“Vậy con có gặp được Ngang Nhi không?” Lão thái thái hỏi với vẻ mặt mong đợi.

Trì Am: “...”

Mọi người: “...”