Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 793



Sau khi ném hai đứa cháu trai vô dụng qua một bên, lúc này Tư Ngang mới nhìn về phía Tư Hiên.

Tư Hiên đã sớm trở nên hờ hững đối với những việc xảy ra, bình thản tựa như uống nước ăn cơm, không bởi vì trước mặt là một con quỷ mà tỏ ra kiêng kị hay sợ hãi. Ngoại trừ lão thái thái, đây là người duy nhất trong nhà họ Tư thản nhiên tiếp thu việc Tư Ngang là quỷ không phải người, khiến người ta gần như nghĩ rằng trong mắt hắn Tư Ngang vẫn là một người sống sờ sờ.

Có lẽ đối với Tư Hiên mà nói, Tư Ngang là người hay quỷ cũng chẳng khác gì nhau.

“Cửu thúc.” Tư Hiên cất bước tiến lại đây.

Trì Am nhìn hai người gần như giống nhau như đúc này, nói: “Hai người nói chuyện với nhau đi, ta về viện Lâm Phong trước.” Nàng thức thời nhường cho bọn họ không gian riêng.

Ai ngờ Tư Ngang vươn tay giữ chặt nàng lại, Tư Hiên cũng nói: “Ta chỉ nói chút chuyện với Cửu thúc, Cửu thẩm không cần phải tránh đi.”

Trì Am chỉ đành phải đứng ở nơi đó, nghe hai chú cháu bàn bạc việc cải cách quân Nam Thành.

Mười năm Tư Ngang không có ở đây, Tư Hiên từ một tên nhóc con nay đã trưởng thành có thể một gánh vác một cõi, tuy rằng hiện giờ đã xem như chính thức tiếp quản đội quân Nam Thành nhưng trong quá trình hắn dần trưởng thành, quân Nam Thành thiếu sót sự quản lý, lại thêm không có một người đủ để trấn áp nên cho tới nay trong đội quân Nam Thành vẫn còn ẩn ẩn nhiều vấn đề.

Mà những vấn đề này, để cho Tư Ngang, người gây dựng nên đội quân cải cách là tốt nhất.

Tuy nói người âm mặc kệ việc của nhân gian, người sau khi chết không phải để tâm đến những ràng buộc khi trước nữa, thân là cháu trai cũng không nên làm phiền quỷ thúc, nhưng quân Nam Thành có ý nghĩa rất đặc biệt với Tư gia, nhất là giữa thời loạn này có được một quân đội dũng mãnh quan trọng biết nhường nào, thừa dịp lần này Tư Ngang trở về chúc thọ lão thái thái, Tư Hiên liền đến hỏi hắn một phen.

Tư Ngang đưa ra vài ý kiến, khi Tư Hiên còn muốn hỏi nữa thì hắn xua tay, nói: “Hôm nay nhiêu đó đủ rồi, đêm mai ta còn đến nữa, lúc đó lại nói tiếp.”

Tư Hiên nhìn Trì Am bên cạnh, cuối cùng không níu kéo thêm gì nữa, quay về.

Sau khi Tư Hiên rời đi, một người một quỷ nắm tay nhau đi về hướng viện Lâm Phong.

Đêm nay bọn hạ nhân nhà họ Tư đều được chủ cho phép nghỉ ngơi sớm, dọc đường đi không hề thấy bóng dáng của một hạ nhân nào, ngay cả gia đinh đi tuần cũng không có.

Một đường đi về vô cùng an tĩnh, lặng lẽ, không hề thấy một con người sống.

Ánh trăng như nước chiếu lên trên mặt đất như dát vàng dát bạc. Dưới ánh đèn lay động, hai người sóng vai nhau mà đi nhưng bóng hình chiếu trên mặt đất chỉ có một bóng dáng lẻ loi.

Trì Am nhìn cái bóng của mình, trong lòng lại sầu muộn.

Tâm trạng u uất này khi nhìn đến người đàn ông đi bên cạnh mình liền biến mất.

Ít nhất, so với những người khác bọn họ có nhiều cơ hội ở bên nhau hơn bất kỳ ai, lần lượt đi qua từng thế giới, bọn họ vô cùng may mắn dù có sống hay chết cũng được ở bên nhau, không gì có thể cách trở bọn họ nên còn gì để nuối tiếc nữa đâu?

Nàng cười tít mắt thỏa mãn, nắm chặt lấy tay hắn quơ quơ, ánh mắt vẫn tiếp tục dán lên người hắn, nói: “Sao hôm nay chàng lại ăn mặc như thế này? Đặc biệt mặc để đến chúc thọ lão thái thái hả?”

Lão thái thái vẫn luôn nói con trai nhỏ năm đó thành lập quân đội Nam Thành mặc một thân quân trang phong độ hiên ngang, bà hoài niệm vô cùng.

Cõ lẽ thứ khiến lão thái thái hoài niệm là những năm tháng con trai còn sống.

Hắn liếc mắt nhìn nàng, đôi môi đỏ hơi nhếch lên: “Không phải, lúc chết ta đang mặc bộ đồ này, cho nên khi trở lại nhân gian đương nhiên cũng phải mặc như vậy.”

Trì Am tuy đoán sai nhưng cũng không tỏ ra khó chịu, da mặt dày vui vẻ tiếp: “Chàng mặc bộ quân phục này thật là đẹp trai, đúng như ta tưởng tượng.”

Hắn híp lại đôi mắt: “Nàng nhìn vào ai tưởng tượng?”

Trì Am không sợ chết nói: “Đương nhiên là Hiên thiếu.”

Nháy mắt, bầu không khí xung quanh phảng phất như tiến vào mùa đông, hoa cỏ trên mặt đất đều bị phủ một lớp sương tuyết, khung cảnh ảm đạm lạnh lẽo.

Trì Am vội vàng điều khiển linh lực chạy khắp người nên thoạt nhìn nàng không bị ảnh hưởng gì, vẫn cười tủm tỉm nói: “Ai bảo Hiên thiếu và chàng giống nhau đến như vậy? Nhìn thấy cậu ấy ta cứ cảm tưởng như đang đang gặp chàng, ví dụ như lúc cậu ấy mặc quân phục ta sẽ coi như đó là chàng.”

Tư Ngang thâm sâu khó lường liếc nhìn nàng, không ngờ lại không tức giận, chỉ mạnh mẹ ôm nàng vào lòng hôn một cái thật sâu, một luồng âm khí xộc thẳng vào, khiến nàng sặc đến mức sắc mặt tái xanh.

Trì Am run rẩy rời khỏi lòng ngực hắn, nhìn thấy hai ngọn lửa hừng hực trong mắt hắn liền vội vàng nói: “Lâu lắm chàng mới trở lại nhân gian, chúng ta cùng nhau đi thưởng trăng ngắm cảnh đi, chàng nhìn xem trăng đêm nay đẹp thế kia cơ mà!”

Nàng chỉ vào ánh trăng rực giữa trời đêm, hắn cũng quay đầu nhìn theo. Ánh trăng đêm nay quả thực rất đẹp.

Đã lâu rồi hắn không nhìn thấy được mặt trăng.

Thế là hai người cùng nhau nhảy lên nóc nhà ngắm trăng đêm khuya.

Đây là lần đầu tiên Trì Am làm mấy chuyện như cùng tên quỷ này ngắm trăng, trước kia tuy đã từng trải qua thế giới yêu ma quỷ quái nhưng người đàn ông này khi đó là con ma duy nhất còn sót lại trên thế gian này, không giống với loài quỷ.

Sau khi ngắm trăng được một lúc, Trì Am lại lục đục đi xuống phòng bếp đánh thức đầu bếp dậy làm mấy món mồi nhắm, tiếp đó xách theo hộp đồ ăn cùng Tư Ngang đi đến viện Lâm Phong, đến nơi năm đó hắn ủ mấy hủ rượu lâu năm đào lên, một người một quỷ tiếp tục chuyện tình lãng mạn trên mái nhà.

Còn đám người nhà họ Tư trong viện còn chưa đi ngủ, nghe người nói Cửu thái thái bảo phòng bếp làm đồ nhắm rượu gì đó thì cảm thấy hơi lạ.

Không phải Cửu thái thái muốn đêm nay hẹn hò yêu đương với Cửu gia, rồi lại muốn say rượu làm bậy gì gì… đấy chứ?

Người với quỷ… thật sự có thể được sao?

Bằng một cách kỳ diệu nào đó, đám người Tư gia đều có chung một suy nghĩ.

Trì Am uống vài chén rượu cả người ấm áp hẳn lên, cả người tự động tựa vào lồng ngực hắn.

Nàng cất giọng mang chút hơi men: “Mấy tên tiểu quỷ trong viện Lâm Phong do chàng sai đến có phải không?”

Hắn ừ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

“Chàng để bọn chúng ở đó thật ra là vì để trông coi bảo vệ Tư gia đúng không?”

Khựng lại một chút, hắn cúi đầu nhìn xuống đôi mắt ngấn nước được hơi rượu bao phủ, sau đó hôn nhẹ lên gương mặt nàng, mê hoặc nàng bằng giọng nói dịu dàng nhất: “Am Am ngoan, ai đã nói những điều này cho nàng biết vậy?”

Trì Am nhìn hắn cười không ngừng, vươn tay nhéo lấy khuôn mặt hắn, phì cười nói: “Chàng đừng có hòng mê hoặc dụ dỗ ta, chẳng lẽ trông ta ngốc nghếch như vậy sao? Chàng lập nên thành U Minh không phải là vì muốn đối đầu với người đứng đầu Minh Phủ sao? Sớm hay muộn gì sẽ có một ngày chàng và Minh Phủ đối đầu trực diện… cho nên chàng mới tính toán xong xuôi hết từ trước, thậm chí ngay cả Tư Hiên… cũng là một phần trong kế hoạch của chàng. Rốt cuộc bao nhiêu tuổi chàng đã bắt đầu toan tính…”

Giọng nói của nàng dần không rõ, cuối cùng nghiêng đầu tựa cào lồng ngực hắn ngủ thiếp đi.

Dưới ánh trăng dịu dàng như nước, bóng dáng ác quỷ như chìm trong màn sương máu dày đặc. Đôi mắt kia nổi bật giữa màn sương máu, đỏ tươi, lạnh lùng, nhuốm đầy tội ác và dơ bẩn. Nhưng động tác của hắn lại dịu dàng đến thế, cho dù hội tụ tất cả những gì xấu xa nhất trên gian này thì trước mặt nàng, hắn vẫn luôn kiềm chế, không để nàng nhìn thấy được một mặt xấu xí nhất của hắn.

Có lẽ, khi đã tìm thấy được người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, quan trọng đến mức biết rõ chính mình đầy dơ bẩn, cũng không thể nào buông tay.

Nếu đã không buông được, vậy thì đành phải cùng hắn xuống địa ngục thôi.



Sáng hôm sau, Trì Am rên rỉ thức dậy, vỗ vỗ cái đầu đau nhức rồi lại ngã gục xuống giường nằm ngay đơ.

Hai nha hoàn Trúc Sanh và Trúc Uyển hầu hạ nàng rời giường, bưng bát canh giải rượu đến cho nàng, tò mò hỏi: “Tối hôm qua Cửu thái thái uống rượu đến mấy giờ thế? Uống với ai vậy ạ?”

“Ngoại trừ Cửu gia của các người thì còn ai nữa…”

Nàng lẩm bẩm, không nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của hai nha hoàn, chậm rãi vận hành linh khí loại bỏ cơn men đau nhức trong thân thể. Đây là lần đầu tiên thân thể này uống say, hơn nữa còn là một người thể chất không thể uống rượu được, chẳng trách lại mệt đến thế này.

Còn việc tối qua về khi nào, ngủ khi nào, nàng thậm chí còn không nhớ được nữa.

Thôi mặc kệ, có người đàn ông ấy bên cạnh, dù có say như chết cũng không đến lượt nàng phải lo lắng.

Trì Am thả lỏng tâm tình, cuối cùng áp hết mùi rượu đi mới tràn đầy sinh lực trở lại.

Hai nha hoàn hoang mang nhìn nàng rồi lại nhìn bát canh giải rượu trong tay, bát canh này lợi hại như vậy sao?

Trì Am uể oải ngồi trước bàn trang điểm để cho bọn nha hoàn chải đầu, chống má chép miệng: “Rượu tối qua thật là thơm, không ngờ Cửu gia của các ngươi lúc còn sống lại giấu nhiều rượu ngon như vậy trong viện Lâm Phong. Hôm nào chúng ta đào lên hết một lượt, tối qua ta đã thừa cơ nhớ hết mấy vị trí chôn rượu đó rồi.”

Hai nha hoàn nghe xong câm lặng, chắc hôm qua Cửu gia trở về đào mấy hủ rượu chôn từ lúc còn sống lên đã hấp dẫn sự chú ý của Cửu thái thái rồi.

Tuy vậy ngoài miệng vẫn nhanh nhẹn đồng ý, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần mấy ngày tiếp theo như một con chuột chũi đào đất nháo nhào khắp viện Lâm Phong.

Trang điểm xong xuôi, Trì Am thong thả ra khỏi viện Lâm Phong, đi đến chính viện.

Nhà họ Tư mới sáng sớm đã náo nhiệt cả lên, bọn hạ nhân tấp nập chạy tới chạy lui, đám chủ không ngắm hoa thì lại chơi chim. Dù thời thế có thay đổi nhưng đám thiếu gia tiểu thư nhà họ Tự vẫn giữ những thú vui con cháu hào môn thời đại cũ.

Tuy nhiên khi nhìn thấy Trì Am, đám người nhanh chóng chỉnh tề đứng thẳng dậy, chào hỏi vang dội.

Trì Am mỉm cười, lúc đi qua hoa viên đột nhiên nhìn đám hạ nhân xách theo hành lý lỉnh kỉnh, phía sau là bốn thiếu nam thiếu nữ sắc mặt ủ dột.

Hai cô gái hốc mắt đỏ hoe, vẻ mặt tiều tụy nhìn bạn trai, biểu cảm như thể sắp khóc.

Trì Am liếc nhìn bọn họ một cái, xoay người muốn đi thì lại nghe thấy Tư Hồn gọi lại.

“Cửu thẩm, xin dừng bước.”

Tư Hồn và Tư Kiều cùng nhau kéo bạn gái bọn họ lại đây, các nàng nhìn thấy Trì Am liền tái mặt, giống như muốn ngất đi, nào có còn bộ dáng cô gái sành điệu thời thượng như ngày hôm qua nữa, trông rất đáng thương.

“Như này là…” Trì Am hỏi.

Tư Kiều vò đầu bứt tóc nói: “Cửu thẩm, bọn con đang định đưa các nàng trở về phương Bắc.”

Tư Hồn cũng nói: “Trong nhà các nàng xảy ra một chút việc nên phải đi trước.”

Rõ ràng là kiếm cớ, ai cũng biết lý do các nàng rời đi là gì, chẳng qua Trì Am không thèm nói ra, cười: “Vậy chúc hai vị tiểu thư cao quý có học thức thuận buồm xuôi gió nhé.”

Nghe được câu nói đầy ý mỉa mai này, hai nàng đều cảm thấy xấu hổ, ánh mắt bối rối không dám nhìn nàng lấy một cái.

Tuy là họ tự động rời khỏi, không muốn sống chung dưới một mái hiên với quỷ nhưng các nàng vẫn luyến tiếc cuộc hôn nhân với Tư gia này. Rồi cả bạn trai của các nàng nữa, không phải là không có cảm tình nhưng mà ngay cả bọn hắn cũng muốn các nàng rời đi thì còn có thể làm gì được nữa? Tức phát khóc nhưng hai người này vẫn nhất quyết sai người thu dọn cho bọn họ rời đi. Cuối cùng, cuộc hôn nhân này có thành không bọn họ cũng chưa nắm chắc được.

Hào nhoáng tiến đến, ủ dột rời đi, không thể nào cam lòng cho được.

Lúc này hai nàng lại thấy bạn trai ngầm nháy mắt ra hiệu cho mình, ít ra cũng chưa ngu ngốc đến độ không biết ý. Bọn họ ấp úng xin lỗi Trì Am, đưa cả quà xin lỗi bọn họ đã chuẩn bị sẵn.

Đó là một bộ giấy, bút dầu và một bức tranh sơn dầu.

Trì Am không làm khó các nàng, chỉ ẩn ý nói: “Hy vọng hai vị tiểu thư sau này nhìn xa trông rộng một chút, có nhiều chuyện nhìn qua không phải như mình nghĩ, sau này tự mình lĩnh ngộ ra được, hy vọng các người đừng nói ra những lời như ngày hôm qua nữa.”

Hai nàng không cam lòng nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt, sợ nửa đêm có quỷ đến gõ cửa.

Các nàng sợ vị Cửu thái thái này muốn chết.

Sau khi đích thân bọn họ tự mình nhận lỗi, Tư Hồn và Tư Kiều cuối cùng cũng tiễn bọn họ lên xe trở về phương Bắc. Hy vọng tối nay Cửu thúc đừng trở về nữa, nhà này không chứa nổi vị tôn thần như vậy đâu.

Trì Am dùng bữa với lão thái thái cũng kể chuyện này ra.

Lão thái thái vỗ tay nàng, nói: “Xem ra hai tên nhóc kia cũng không đến nỗi quá ngốc, nếu cứ lằng nhằng vì mấy đứa con gái như vậy phỏng chừng sau này cũng chẳng làm nên trò trống gì. Nhất là vào thời loạn này, thiên tai nhân họa, không có thực lực thì không thể sinh tồn được ở cái thời này…”

Lão thái thái nói đến đây thì thở dài.

Trì Am ngẫm nghĩ, hiểu được lão thái thái nhận ra được thế sự thay đổi, tuy bà không bước ra ngoài nhưng vẫn có thể nhạy bén cảm giác được, có lẽ từ khi con trai qua đời lão thái thái đã nhìn thấu được mọi thứ, nhưng thân là phụ nữ yếu đuối, không có khả năng thay đổi thế giới này, đành phải để cho tụi nhỏ đảm đương.

Đây cũng là lý do lão thái thái chưa bao giờ bắt buộc con cháu phải ở bên mình báo đạo hiếu, để cho bọn họ ra bên ngoài xông xáo học tập, sớm ngày lập nghiệp.

Một lúc sau, đám người Tư gia lục tục đến thỉnh an lão thái thái.

Nhìn Trì Am ngồi bên cạnh lão thái thái rồi lại nhìn Tư Kiều và Tư Hồn ủ rũ cúi đầu, mọi người ở đây lại cảm thấy kính nể Trì Am.

Đến trưa, Trì Am tạm biệt lão thái thái.

Khi đi ngang qua hoa viên, nàng đột nhiên thấy Ngũ thái thái dẫn theo một người đàn ông trung niên lạ mặt đi đến.

Nhìn thấy Trì Am, Ngũ thái thái đột nhiên hoảng hốt, nhưng sau đó đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Cửu đệ muội, muội vừa mới từ chỗ lão thái thái trở về sao?” Ngũ thái thái cười giả lả: “Lão thái thái đúng là rất yêu thương muội, từ lúc muội được gả đến đây, đám bọn ta đều bị lão thái thái cho ra rìa hết…”

Trì Am hờ hững đáp lại, nhìn người đàn ông kia, hỏi: “Ngũ tẩu, vị đạo sĩ này từ đâu đến vậy?”

Ngũ thái thái nghe vậy sợ tới mức hồn phi phách tán.

Người đàn ông trung niên cảnh giác nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Tư thái thái, trong phủ các người quả nhiên có tà khí tác loạn, trên người cô gái này âm khí nồng đậm, rõ ràng là mới tiếp xúc gần đây.”

Trì Am nhớ lại đêm qua ngủ chung với tên ác quỷ kia, không khỏi cười mỉm chi: “Không biết đạo trưởng có giải được âm khí trên người ta không?”

Nghe cuộc đối thoại của hai người, Ngũ thái thái như bị sét đánh, thiếu chút nữa hận không thể đâm đầu vào cây cột.

Bà ta đang muốn âm thầm dẫn người đến đây xem thử có thể đuổi được quỷ trong nhà họ Tư đi hay không, chứ không phải là làm cái chuyện ngu xuẩn như trực tiếp nói chuyện với Cửu thái thái như thế này, chẳng phải như này là bứt dây động rừng rồi sao?

Hơn nữa làm sao Cửu thái thái biết người này là đạo sĩ?