Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 798



Từ lúc quen biết Tư Ngang tại thế giới thực tới nay, thời gian mấy ngàn năm Trì Am trải qua rất nhiều chuyện, cảm thấy mình là người tương đối trưởng thành, có thể bình tĩnh mà đối diện hết thảy, dù núi Thái Sơn sụp đổ cũng không biến sắc mặt.

Nhưng hiện tại có một chuyện khiến nàng tan vỡ đến nơi.

Nàng biến thành một gốc cỏ dại.

Từ một con người sống sờ sờ biến thành một cọng cỏ dại… có chuyện gì khiến người ta ngơ ngác hơn chuyện này nữa không?

Trì Am tốn vài ngày, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật mình biến thành một gốc cỏ dại không thể nói chuyện, đã thế còn là loại cỏ dại nhan nhản ven đường không chút thu hút sự chú ý của người khác.

Thế giới trước, nàng ở lại U Minh cùng Tư Ngang ba trăm năm, kỳ hạn ba trăm năm theo lời Yêu Yêu càng gần, Trì Am đang nghĩ đến lúc ấy mình sẽ chết thế nào thì trước mắt chợt tối sầm xuống, chờ nàng lần nữa mở mắt ra thì đã biến thành một gốc cỏ.

Trì Am trải qua nhiều thế giới như vậy, chỉ có thế giới trước là không hiểu chết thế nào, trước mắt tối sầm là đã xong đời luôn rồi.

Một trận gió từ cửa động thổi tới, Trì Am run run lá cây mềm mại mảnh khảnh trên người, tiếp tục tự hỏi tình cảnh của bản thân.

Tuy hiện tại biến thành một gốc cây cỏ dại nhỏ nhưng không hề ảnh hưởng tới năng lực suy nghĩ của nàng. Trì Am cảm thấy có thể là linh hồn của mình bám vào cây cỏ dại này, như vậy cũng có thể nói rõ nàng đã tiến vào thế giới mới rồi.

Sau đó vấn đề tới, hiện tại nàng biến thành một gốc cỏ không có năng lực hành động, sau này gặp gỡ vị kia nhà nàng thì phải làm thế nào? Nàng không thể rời khỏi nơi này, chỉ có thể chờ Tư Ngang tìm đến.

Lại có một vấn đề càng đáng sợ hơn, lần này nàng biến thành cây cỏ, hắn thật sự sẽ tìm tới sao?

Không hiểu sao Trì Am lại có chút lo lắng. Dù lần nào Tư Ngang cũng có thể nhanh chóng tìm thấy nàng, nhưng lần này nàng là một cọng cỏ đấy! Liệu nam nhân kia có cảm thấy nàng chỉ là cỏ dại ven đường mà bỏ qua không? Hơn nữa hiện tại nàng không cách nào mở miệng nói chuyện, còn chẳng thể làm ra gợi ý cho hắn.

Bi ai quá mà.

Có chuyện gì có thể bi ai hơn việc sau khi biến thành một gốc cỏ, nam nhân của mình lại không nhận ra mình nữa chứ?

Tuy trong lòng bi ai cuồn cuộn, nhưng có thế nào vẫn phải sống tiếp. Trì Am đành lựa chọn phương thức nỗ lực sinh trưởng, cố gắng từ một gốc cỏ mềm dẻo nho nhỏ lớn lên thành cây cỏ lớn, sau đó thử xem có thể tu luyện thành hình người không.

Đúng vậy, sau mấy ngày cảm nhận xung quanh, Trì Am phát hiện trong không khí thế giới không rõ là gì này chứa đầy một loại năng lượng hùng hồn, khiến nàng vô thức muốn hấp thu nó làm mình lớn mạnh. Đây là năng lượng còn thuần túy hơn cả linh lực. Bản năng Trì Am nói cho nàng biết thứ này là một loại tiên linh lực.

Tiên linh lực là một loại năng lượng cường đại cao cấp hơn linh lực, nghe nói là lực lượng chỉ tiên nhân mới có thể hấp thu sử dụng, chỉ cần phàm nhân lây dính một chút sẽ vì không thể chịu đựng được lực lượng của nó mà nổ tan xác chết.

Về phần vì sao nàng biết là tiên linh lực, đây là tin tức tự động xuất hiện trong đầu =!

Dùng thuật ngữ chuyên nghiệp mà nói, đây là một loại truyền thừa.

Trì Am cảm thấy chắc là mình nhập vào cọng cỏ nhỏ này, ý thức của nàng tỉnh lại trên thân cây cỏ nên cũng thừa kế truyền thừa của nó.

Sau khi nàng nhập thân trở thành cỏ nhỏ không lâu, trong đầu nàng hiện lên rất nhiều tri thức. Những tri thức này cứ như bóp kem đánh răng vậy, mỗi ngày bóp ra một ít cho nàng, nhưng thời gian dần trôi, dần đần tích lũy, khiến nàng biết cách lợi dụng tiên linh lực trong không khí để tu luyện, biết cách hấp thu lượng nước trong đất, biết cách cố gắng tu luyện biến hóa.

Sau khi biết cây cỏ cũng có thể tu luyện biến hóa, Trì Am mới thở phào nhẹ nhõm.

Có thể tu luyện biến hóa vẫn hơn là làm một cây cỏ chỉ có thể ở im một chỗ không nhúc nhích, không thể nói chuyện, bị người khác xem như thực vật.

Còn về chuyện phải cần ngàn vạn năm mới có thể tu luyện biến hóa gì gì đó, Trì Am coi như không thấy.

Trời không tuyệt đường người, có mục tiêu vẫn hơn là sống không mục đích. Chẳng may làm được thật thì sao.

Trì Am bắt đầu kiếp sống tu luyện của mình, mặc kệ là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần có ý thức là Trì Am bắt đầu tu luyện, không có ý thức… tức là lúc nàng đang ngủ, hết cách rồi.

Về phần vì sao làm một gốc cỏ còn buồn ngủ, trong lòng Trì Am cũng câm nín lắm. Nàng không rõ thực vật khác có buồn ngủ hay không, nhưng nàng thật sự buồn ngủ. Có lẽ là linh hồn nàng ngủ, còn bản thân thực vật vẫn không ngủ nhỉ?

Nhưng ngày ngày tu luyện đơn điệu trôi qua lâu rồi cũng sẽ trở nên nhàm chán.

Mỗi lần cảm thấy nhàm chán, Trì Am sẽ bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đoán xem mình đang cắm rễ ở nơi nào.

Vị trí của nàng bây giờ là một hang động tự nhiên, hang không sâu lắm, chỉ có mười trượng gì đó, đủ cho buổi sáng có nắng vàng nhợt nhạt tiến vào, ban đêm thấy được ánh trăng và sao sáng, bầu trời đêm lộ ra cảnh đẹp lung linh thuần khiết.

Ban ngày và ban đêm luân phiên khiến Trì Am có thể tính toán thời gian, mỗi một ngày trôi qua, nàng sẽ âm thầm gạch một gạch trong lòng.

Sau khi biến thành một gốc cây cỏ dại không nhúc nhích được, Trì Am trở nên vô cùng mẫn cảm với sự biến hoá của hoàn cảnh tự nhiên, mặt trời mọc, mặt trăng lên, ngày đêm luân phiên, mùa thay đổi, mưa gió sấm chớp… Chẳng biết từ lúc nào, Trì Am nắm được một loại pháp tắc tự nhiên huyền ảo, mỗi lần nàng cảm ngộ được rất nhiều, đạt được rất nhiều lợi ích, khiến nàng cảm thấy mình lại tăng nhanh bước chân tới mục tiêu biến hình.

Đúng vậy, cảm giác dù mình chỉ là một cọng cỏ cũng rất đỉnh luôn.

Trì Am khoái trá tu luyện, nỗ lực biến hình. Chỉ cần biến hóa thành công, nàng lập tức rời khỏi hang động này đi tìm nam nhân của mình. Không biết nàng đến thế giới này biến thành một gốc cỏ thì nam nhân nhà nàng có còn là nhân loại nữa không. Chẳng may hắn cũng hóa thành một thứ không phải nhân loại…

Chỉ cần không quá mức chịu đựng, Trì Am cảm thấy mình đều có thể chấp nhận được.

Ngày đêm thay phiên, không biết đã qua mấy lần xuân thu.

Trì Am làm một gốc cỏ lâu rồi, càng ngày càng quen hình thái thực vật của bản thân hiện tại. Nàng phát hiện biến thành cây cỏ cũng không phải không có điểm gì tốt, ít nhất có 360 độ không góc chết, chỉ cần nàng mở mắt là có thể nhìn thế giới này bằng ánh mắt vô cùng rành mạch.

Nhưng nàng vẫn rất mong đợi thế giới bên ngoài sơn động hơn.

Trì Am biến thành cây cỏ lâu như vậy, giờ mới phát hiện nơi nàng đang cắm rễ tựa như một vách ngăn, ngoại trừ thời tiết luân phiên hoàn toàn không có sinh linh gì xông tới, bất kể là nhân loại hay động vật, gần như làm nàng cho rằng thế giới này chỉ có thực vật, không có sinh vật khác tồn tại.

Nơi này quá mức im lặng, cũng quá hòa bình, hết thảy mọi thứ trở nên không có ý nghĩa.

Ngay tại khi thời gian dần trở nên vô nghĩa đối với Trì Am, có một ngày bên ngoài hang động cuối cùng cũng có động tĩnh.

Cả thân cây Trì Am nhoáng cái trở nên vui sướng, lá cây cuộn cuộn, nỗ lực xem xét bên ngoài sơn động, muốn nhìn xem rốt cuộc có thứ gì tới, cho dù là người, động vật hay yêu ma quỷ quái nàng đều hoan nghênh vô cùng.

Ít nhất xuất hiện cũng giúp nàng hiểu biết một chút tình huống thế giới này, như vậy mới tiện phán đoán nam nhân nhà nàng là cái gì.

Trì Am mong ngóng hồi lâu, cuối cùng cũng thấy một người nắm kiếm nghiêng ngả lảo đảo vọt từ bên ngoài vào.

Trì Am tinh tường nhìn thấy đây là một con người, một tay nắm kiếm, một tay ôm bụng, chạy vào với dáng vẻ chật vật không chịu nổi, trong không khí thoảng mùi máu tươi, rõ ràng là bị thương nặng.

Nhưng chờ Trì Am thấy rõ mặt người vừa chạy vào, nàng lập tức bừng bừng lửa giận.

Là Tư Ngang! Bà mẹ nhà nó, là ai làm nam nhân của nàng bị thương? Phải đánh chết nó!

Đang lúc Trì Am giận đến mức lá cây cuộn tròn thì bỗng… toàn thân thực vật của Trì cô nương cứng đờ.

Bởi vì người kia tới gần khiến Trì Am thấy rõ ràng, đây không phải Tư Ngang mà là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân đang mang thai.

Vấn đề là nữ nhân này có gương mặt giống hệt Tư Ngang!

Nhưng mặt của nàng ấy lại tương đối thiên về nữ tính, đẹp đến mức xuất trần thoát tục, rành rành một thiên tiên tuyệt sắc, ai nhìn thấy cũng đều không rời được mắt.

Trì Am: “...”

Tư Ngang biến thành nữ nhân phải nàm xao?

Trì Am bị đả kích không chịu nổi, nàng không có khuynh hướng bách hợp nha. Tư Ngang biến thành một nữ nhân mang thai, bảo nàng phải làm sao bây giờ? Hắn có thể chuyển giới không? Chẳng lẽ đến thế giới này nàng và Tư Ngang thật sự phải yêu đương phiên bản bách hợp à?

Trong đầu Trì Am đã bắt đầu hiện lên hình ảnh cấm kỵ về hai nữ nhân ở trên giường có thể làm cái gì. Nói thật, nàng không tưởng tượng nổi. Nhưng nàng có thể khẳng định một điều, dù Tư Ngang có biến thành nữ nhân thì hình như nàng vẫn là bên bị đè.

Ngay khi màn hình trong đầu Trì Am đã không chứa đựng thêm gì được nữa, nữ nhân lớn bụng kia ngồi xuống một tảng đá cạnh nàng.

Trì Am lại liếc đối phương một cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi.

May quá, đây không phải Tư Ngang, chỉ là một nữ nhân vô cùng giống Tư Ngang thôi.

Biết không phải Tư Ngang biến thành nữ nhân, Trì Am mới có tâm tư xem xét mặt khác.

Nàng đánh giá nữ nhân rất giống Tư Ngang này, phát hiện sắc mặt nàng ấy tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trán chảy ròng ròng, có thể thấy là ôm bụng to chiến đấu khiến nàng ấy hao phí rất nhiều lực lượng. Lúc này nàng lạnh mặt vỗ về bụng mình, động tác rất dịu dàng, không ăn khớp với vẻ lạnh băng trên mặt chút nào, có thể nhìn ra nàng ấy rất yêu quý đứa bé trong bụng.

Trì Am nhìn chằm chằm nữ nhân, phát hiện nàng ấy đúng là núi băng không hơn không kém, nếu không phải lạnh tanh thì chính là lạnh lẽo, hoàn toàn không thể hiện chút tình cảm nào ra ngoài.

Trì Am nghi ngờ nàng có quan hệ huyết thống với Tư Ngang, nói cách khác, nữ nhân này rất có thể chính là tỷ muội gì đó của Tư Ngang. Bởi vì bọn họ thật sự quá giống, hơn nữa cảm giác nữ nhân này mang lại cho nàng rất giống như có quan hệ huyết thống với Tư Ngang.

Ngay cả vẻ mặt lạnh tanh này cũng giống Tư Ngang vô cùng.

Nhưng ở trên người Tư Ngang thì khí chất này có vẻ âm trầm lại đáng sợ, mà nữ nhân này dù lạnh như băng mà khí tức lại nhu hòa, làm người ta không sợ nổi. Có lẽ nàng chỉ quen lạnh lùng thôi, không như Tư Ngang, ôm một bụng ý đồ xấu, thích lẳng lặng âm thầm hãm hại người ta, không cẩn thận là sẽ bị hắn hại chết.

Nữ nhân nghỉ ngơi một lát, sau đó trở tay lấy ra một lọ Tiên Linh dịch, chậm rãi ngửa cổ uống.

Tiên linh khí nồng đậm nhẹ nhàng lại thoải mái phiêu đãng trong không khí, Trì Am cảm thấy lá cây của mình cũng sung sướng dãn ra.

Nữ nhân kia uống xong một lọ Tiên Linh dịch, gương mặt tái nhợt cũng khá hơn vài phần, nhưng thoạt nhìn vẫn không chút màu máu. Mà theo động tác nàng vỗ về bụng là có thể nhận ra, đứa bé trong bụng vẫn đang dằn vặt nàng.

Nhìn thấy một nữ tử vô cùng giống Tư Ngang lại vất vả khó chịu như vậy, cả trái tim Trì Am đều siết chặt lại, hận không thể chịu đựng thay cho nàng ấy.

Không thể không nói, nữ nhân này thật sự rất đẹp, vẻ đẹp của nàng không phải kiểu tuấn mỹ như Tư Ngang mà là thuộc loại đẹp dịu dàng nữ tính. Khi nàng ấy đau đớn khó chịu khiến người ta hận không thể chịu thay cho nàng, hi vọng nàng đừng khổ sở như vậy nữa.

Trì Am chưa bao giờ biết thì ra nếu Tư Ngang trở thành nữ nhân sẽ đẹp đến nhường này.

Trước kia chỉ biết gương mặt Tư Ngang nam nữ đều đẹp, không ngờ khi chuyển thành nữ tính lại xinh đẹp đến như thế, hại nàng vô thức cho rằng người này là Tư Ngang, hơn nữa còn là Tư Ngang đột nhiên chuyển giới nữa chứ.

May là Tư Ngang không ở đây, nếu không để hắn biết mình nhầm nữ nhân này thành hắn thì chắc chắn phải bị quỷ áp giường không dứt.

Nghĩ đến thế giới trước tu hành ba trăm năm ở U Minh, thần trí Tư Ngang cuối cùng cũng khôi phục bình thường, mấy năm cuối cùng, Trì Am bị Tư Ngang đã khôi phục thần trí dằn vặt cho không chịu nổi, cho dù là ở trên giường hay dưới giường, sức chiến đấu cường đại hắn biểu hiện ra khiến Trì Am thật sự ăn không tiêu, vô cùng hoài niệm Tư Ngang hồi còn chết não.

Ôi chao, chuyện cũ không thể nhắc!

Nữ nhân tránh trong sơn động ba ngày, Trì Am cũng quan sát nàng ba ngày. Bởi vì nhìn người ta “high” quá mà còn bỏ bê tu luyện.

Trì Am phát hiện nữ nhân này coi sơn động thành nơi lánh tạm, ở nơi này chữa thương đả tọa, hơn nữa còn bớt thời giờ dùng một loại tiên phù truyền âm đưa tin ra ngoài.

Trì Am không nhìn được tin nàng ấy viết trong phù thế nào nên cũng không biết nàng ấy đưa tin cho ai.

Vài ngày sau đó, ngoài sơn động lại có người đến.

Người tới là một nam nhân mặc một thân tím gay lọ, mặt như quan ngọc, mắt phượng sáng quắc, khóe môi hơi nhếch, mi mắt sâu thẳm, tựa như hoa nở, tựa như đám mây nơi cao xa bất chợt hạ xuống, lại như gió mát trăng thanh, sáng trong thuần khiết, là mỹ nam hiếu có. Cả người trên dưới vừa khí phái lại tiên tư dạt dào, rõ ràng chính là tiên nhân chốn cửu thiên.

Nhưng không biết vì sao, Trì Am cứ cảm thấy người này mặt người dạ thú, cười lên trông cứ hèn hèn.

“Ai ui, sao ngươi lại hành mình thành bộ dáng nhếch nhác thế này? Nhìn dáng vẻ ngươi xem, đúng là làm người ta đau lòng. Cha ngươi nam nhân của ngươi đồng bọn ngươi với chúng tiểu đệ của ngươi đâu cả rồi? Sao bọn họ lại để người đơn độc ra ngoài chạy loạn thế?”

Xem đi, giọng điệu rõ ràng là quan tâm người ta nhưng nghe xong vẫn muốn tát vào mồm hắn, tởm chết đi được.

Trì Am âm thầm cuốn lá cây, tiếp tục hóng hớt.

Nữ nhân mang thai mặt không cảm xúc nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Lời ngầm là, rõ ràng không gửi tin cho hắn mà hắn lại tới nơi này trước tiên, cảm giác rất không khoa học.

Nam nhân một thân áo tím gay lọ xòe quạt ngọc cái roạt, từ từ phe phẩy, vừa quạt vừa đáp: “Ta vừa vặn ở gần đây. Mấy hôm trước cảm giác gần chỗ này có dao động đấu pháp nên tới ngó một cái. Không ngờ lại thấy mấy Tiên Tướng chết ngắc. Ta nhìn vết thương trên người bọn hắn là liên tưởng tới vũ khí của ngươi, đi tới thử vận may thôi. Xem đi, vận khí của ta không tồi, đúng là tìm được người rồi.”

Nữ nhân tiếp tục nhìn hắn với gương mặt vô cảm.

Không hiểu sao lại Trì Am cảm giác được nữ nhân không vui.

Nam nhân áo tím gay lọ tiếp tục phe phẩy quạt ngọc màu tím: “Ngươi thế nào rồi? Đứa bé trong bụng không sao chứ?”

“Đa tạ Vệ đảo chủ quan tâm, đứa bé không sao, rất khoẻ mạnh.” Nữ nhân trả lời một tiếng, lại hỏi: “Đằng sau còn truy binh nữa không?”

“Bị ta giải quyết rồi. Haiz, ta nói người chứ, sao ngươi mang thai thôi cũng có thể nháo ra nhiều chuyện như vậy? Đứa bé trong bụng ngươi sẽ không giống ngươi, nghịch thiên mà sinh đấy chứ?” Nam nhân hoài nghi nhìn chằm chằm bụng nàng ấy.

Nữ nhân tiếp tục nhìn hắn bằng vẻ mặt không một xúc cảm, hờ hững nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, nó bình thường, không nghịch thiên sinh.”

“Thật không?”

Nam nhân được gọi là Vệ đảo chủ rõ ràng không tin cho lắm, nhìn chằm chằm bụng nàng, vẻ mặt đăm chiêu. Thấy nữ nhân khó chịu chém qua một kiếm, lại bị hắn tiếp được.

“Nè, giờ bụng to rồi tuyệt đối đừng nổi giận nha. Nếu để cha ngươi và nam nhân nhà ngươi biết thì lại đến tính sổ với ta cho xem.”

Chính là muốn bọn họ tính sổ với ngươi đấy!

Nữ nhân thầm nghĩ, vỗ về bụng một chút, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, không cần nổi giận vì một nam nhân vô sỉ thối mồm.

Khốn nạn, vẫn tức lắm nha, dám nói nhi tử của nàng nghịch thiên mà sinh! Bảo bảo, chờ con ra đời nhất định phải đánh hắn một trận nhớ đời đấy!