Trì Am trong bình Bát Bảo Càn Khôn đang gặm tiên quả, nghe vậy lập tức nói: “Ừ, chàng yên tâm, ta sẽ mãi ở bên chàng.” Cho dù là chết!
Nghe nói như thế, khóe miệng cậu nhóc bất giác hơi nhướng lên, nhưng rất nhanh lại biến mất, khiến người ta cảm thấy khoảnh khắc đó chỉ như ảo giác.
Trong bóng tối vô tận, chỉ có một mình Tư Ngang, sau lưng hắn là bốn con hoang thú đến từ viễn cổ, một đường im lặng không tiếng động đi về phía trước.
Trì Am ở trong bình Bát Bảo Càn Khôn, thần thức vẫn theo dõi suốt chặng đường đi, dần dần không gặm linh quả nữa mà tập trung quan sát cậu nhóc đang bước tới trong bóng đêm vô tận bên ngoài.
Bóng tối và tĩnh lặng bao trùm, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được, chỉ nhìn thoáng qua mà trong lòng cũng hoảng không chịu nổi.
Nàng không nhịn được hỏi: “Tư Ngang, chàng có sợ không?”
Trì Am bị hắn làm nghẹn họng, dừng một lát mới nói tiếp: “Ta chỉ là một đồ vô dụng thôi, không thể giúp gì được cho chàng, có thể làm gì được đâu chứ?”
“Có nàng là đủ rồi.” Tư Ngang khựng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Huống chi nàng cũng không phải kẻ vô dụng, chỉ là phúc trạch của nàng đã bị ta tiêu hao hết rồi thôi. Sau này phúc trạch của nàng tích lũy đầy đủ là nàng có thể tu luyện, đến lúc đó chúng ta cùng tới Thần Linh giới.”
Thân là một gốc Đế Lâm Tiên Thảo đã hóa hình, phúc trạch là căn bản tu luyện của Trì Am. Bởi vì nàng dùng phúc trạch chống cự thiên lôi mà bị tiêu hao sạch sẽ, thế nên dù có thân thể tiên nhân thì cũng không tu luyện được. Nhưng việc này cũng không phải vĩnh viễn, chỉ cần về sau phúc trạch của nàng một lần nữa tích lũy đầy đủ là nàng có thể tiếp tục tu luyện, giống như những tiên nhân khác, hướng tới con đường vĩnh sinh.
Nhưng quá trình tích lũy này quá dài lâu, thậm chí gặp vô số chuyện xấu dọc đường. Đặc biệt, nàng còn là một tiên thảo có thể dùng để chế tiên dược, không có thực lực bảo vệ bản thân, kết cục thế nào hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Chỉ là trước giờ Tư Ngang chưa từng nghĩ đến việc nàng sẽ rời khỏi tầm mắt của mình, chỉ cần có hắn ở đó, hắn sẽ không cho phép người nào làm tổn thương tới nàng.
Nghe nói như vậy, Trì Am bất giác cười rộ lên, hoàn toàn không nghi ngờ lời của hắn.
Có lẽ trước giờ người này nói được là làm được, chưa từng làm cho nàng thất vọng bao giờ. Thế nên dần dần khiến nàng sinh ra tín nhiệm với hắn, tin tưởng hắn có thể làm cực xuất sắc, chưa bao giờ làm nàng thất vọng.
Trì Am lúc có lúc không nói chuyện phiếm với hắn, đề tài thay đổi liên tục, nhưng vẫn luôn không hỏi hắn vì sao muốn dẫn nàng cùng tới nơi này.
Có lẽ đã trải qua nhiều thế giới như vậy rồi nên nàng đã quen với việc bất kể làm chuyện gì đều ở bên hắn, cũng có lẽ vì nàng lo lắng nên ngầm đồng ý hắn đưa chính mình theo. Bất kể hắn nghĩ sao, nàng cũng không muốn hỏi.
Đột nhiên, Tư Ngang nhảy lên người một con hoang thú, con hoang thú kia sải bước chạy tới.
“Làm sao vậy?” Trì Am hỏi.
Giọng Tư Ngang vẫn ung dung bình thản: “Không có gì, nàng không cần lo lắng.”
Làm sao có thể không lo lắng được? Nơi này cũng không biết là địa phương nào, ngay cả Ma Đế đã là Tiên Tôn còn không thể tới gần hơn, không biết bên trong nguy hiểm đến mức nào. Lần này chỉ có mình hắn, dù hắn có thân thể của thần thì Trì Am vẫn không yên tâm.
Bốn con hoang thú thật lớn chạy với tốc độ cao nhất giữa thế giới hắc ám, Thần lực nghênh diện mà đến ẩn chứa lực lượng cuồng bạo khác thường, Tư Ngang không dám kéo Thần lực có năng lượng cuồng bạo vào cơ thể, chỉ có thể tạm thời phong bế các kinh mạch trong người, dùng thân thể thuần túy chống đỡ.
Tốc độ của hoang thú cực nhanh, chúng nó chạy trốn trong thế giới hắc ám nhìn không thấy cuối này, nghênh đón Thần lực ngày càng nồng đậm, máu thịt được đắp nặn từ thần huyết chậm rãi tan rã, cứ như da thịt bám vào khung xương, may là thể tích của chúng nó quá khổng lồ, Tư Ngang ngồi trên khung xương cũng thoải mái.
Trì Am trong bình Bát Bảo Càn Khôn thấy tình hình đám hoang thú này thì cũng hiểu Thần lực bên ngoài đáng sợ thế nào. Nếu không phải Tư Ngang biến bình Bát Bảo Càn Khôn thành linh khí bản mạng thì chỉ sợ nàng cũng không thể theo hắn vào tới tận đây. Chỉ cần một tia Thần lực xung quanh len lỏi vào cũng đủ để ăn mòn thân thể nàng, có lẽ tình trạng của nàng cũng không khá hơn đám hoang thú là bao.
Cơ thể đám hoang thú từ từ biến hóa, Trì Am có thể phỏng đoán có lẽ hoang thú cường đại từ viễn cổ này chắc đã bị Thần lực ăn mòn thành như vậy, mãi tới khi đánh mất sinh mệnh, chỉ dư lại một khung xương.
Cho dù là khung xương cũng bị lợi dụng để công kích người xâm nhập.
Hoang thú cuối cùng cũng dừng lại.
Khi Trì Am thấy thứ lơ lửng trong bóng đêm, nàng không nhịn được mà run bắn lên, đến cả đầu ngón tay cũng run rẩy.
Lơ lửng giữa bóng đêm chính là một người, hắn nhắm mắt, tóc dài xõa tung, trên người mặc một bộ trường bào đen không có trang sức gì, vẻ mặt an tường, trầm ổn an nhiên như ngọn núi cao ngất. Mà điều kỳ dị là, mặc kệ Trì Am nỗ lực dến đâu cũng không thể thấy rõ mặt hắn, chỉ loáng thoáng cảm thấy người này rất an tường.
Mà dù an tường hơn nữa cũng không thể lu mờ hơi thở cường đại trên người hắn.
Đây là một loại khí tức cường đại khiến chúng sinh e sợ, chỉ nhìn thoáng qua cũng sẽ không nhịn được muốn phủ phục trên mặt đất, không dám xem nhiều hơn.
Đây là thần!
Tiên Linh giới chỉ có tiên, tồn tại của thần cực kỳ thần bí, thậm chí cực ít có người biết trên Tiên Tôn còn có thần, chúng thần đều tồn tại trên Thần Linh giới thần bí. Nếu không phải lần này Tư Ngang là Ma Thần giáng thế đến nhân gian, chỉ sợ chúng tiên trên Tiên Linh giới còn vẫn cho rằng tu luyện tới Tiên Tôn, đồng thọ cùng thiên địa đã là đích cuối.
Nhưng thần mới là đích cuối cùng của tiên.
Không ngờ Tiên Linh giới lại có thần, hơn nữa còn nằm sâu trong tiên mộ…
Trì Am vừa cấu lòng bàn tay để mình bình tĩnh trở lại, để tránh bị thần tính từ người đối phương tản ra làm ảnh hưởng, vừa lý trí suy nghĩ.
“Am Am đừng sợ, nguyên thần của hắn đã đi rồi.” Giọng Tư Ngang vang lên bên tai nàng.
Trì Am giật mình, cẩn thận nhìn vị thần không rõ ngũ quan kia, quả thật không có hơi thở nguyên thần, nhưng dù vậy, chỉ cần thân thể thần này cũng đủ khiến người ta e ngại không thể tới gần.
Sau đó Trì Am nhanh chóng phát hiện, Thần lực tàn sát bừa bãi trong không gian dường như là từ người vị thần này dật tán mà ra.
Sự tồn tại của thần chắc chắn khiến Tiên Linh giới không thể gánh chịu. Chỉ là Thần lực do thân thể thần dật tán ra thôi đã khiến Tiên Tôn cũng không chống lại nổi. Càng gần thần, Thần lực du đãng xung quanh càng khủng bố. Nếu không phải nơi này có một đại trận hình thành tự nhiên, phong ấn toàn bộ không gian không cho Thần lực xông ra ngoài thì chỉ sợ Tiên Linh giới sẽ chịu nguy cơ diệt thế.
Vì sao lại có thần ở Tiên Linh giới?
Tư Ngang nhảy xuống khỏi lưng hoang thú vừa hóa thành xương khô lần nữa, đi tới trước mặt thần đang lơ lửng kia.
Hắn ngửa đầu nhìn thần, đứng trước mặt thần đang lơ lửng, hắn trông vô cùng nhỏ bé, nhưng lại hoàn toàn không sợ uy áp Thần tính từ người thần tản ra.
Chợt, trên người thần kia dật tán ra từng điểm sáng màu vàng, điểm sáng vàng càng ngày càng nhiều, giữa không gian u tối bắt mắt vô cùng, tựa như đom đóm trong đêm, thậm chí còn chói mắt hơn ánh sáng của đom đóm.
Ánh sáng vàng càng ngày càng nhiều, xoay tròn quanh thần, mãi tới khi chiếu rọi cả một mảnh thế giới tăm tối, sau đó chúng nó bất chợt cuộn thành một thể, đánh thẳng về phía Tư Ngang.
Ánh sáng vàng dồn dập xông vào thân thể Tư Ngang, y bào trên người hắn bị thổi bay lên phần phật, cột sáng khổng lồ liên tục đổ dồn vào thân thể hắn, coi thân thể Tư Ngang như một bình chứa.
Trì Am ở trong bình Bát Bảo Càn Khôn thấy cảnh này thì lo lắng vô cùng, nhưng nàng không ra được, cũng không biết nên làm cái gì.
Trong bình Bát Bảo Càn Khôn, ngoại trừ âm thanh của nàng cũng không còn tiếng gì khác, tĩnh lặng đáng sợ.
Trì Am lại thử gọi vài lần, cuối cùng xác định lúc này bình Bát Bảo Càn Khôn đã hoàn toàn chịu phong ấn, thần thức của nàng không thể đi ra ngoài nữa, cũng không cảm nhận được tình hình của Tư Ngang.
Trì Am lo lắng không chịu nổi, sốt ruột đến mức đi vòng quanh trong bình Bát Bảo Càn Khôn, cuối cùng chỉ có thể chán nản ngồi xuống thảm, chờ đợi Tư Ngang lần nữa mở bình Bát Bảo Càn Khôn ra.
Lần chờ này là chờ suốt cả một năm.
Suốt thời gian một năm, Trì Am một mình trong bình Bát Bảo Càn Khôn, sốt ruột đến mức suýt nữa nhổ tóc đến nơi. Tuy rằng khi nàng làm một gốc cỏ đã từng một mình trong sơn động vượt qua năm tháng dài lê thê, đã quen với cô độc, nhưng khi đó nàng không cần sốt sắng như bây giờ, đúng là sống một ngày bằng cả một năm, mỗi thời mỗi khắc đều lo lắng cho Tư Ngang ở bên ngoài.
Hôm nay, ngay lúc Trì Am đang lơ đãng gặm linh quả giết thời gian, đồng thời lo lắng cho Tư Ngang bên ngoài thì trong bình Bát Bảo Càn Khôn chợt nhiều ra một hơi thở.
Trì Am xoay phắt người lại, nháy mắt tưởng rằng nhìn thấy Ma Đế.
Nam nhân mặc trường bào màu đen đứng ở nơi đó, gương mặt tuấn mỹ vô song, tựa như thần thánh cao không thể với tới, hơi thở cường đại mà đáng sợ khiến người rùng mình, đôi mắt tím âm u ẩn chứa chút tia vàng thần tính, cứ như chỉ nhìn thoáng qua sẽ bị cắn nuốt linh hồn, vạn kiếp bất phục.
“Am Am.” Nam nhân lên tiếng, giọng nói trầm thấp.
m thanh này nàng đã nghe cả trăm ngàn vạn lần, quen đến khắc sâu vào cốt tủy.
“Tư Ngang…” Trì Am lúng túng gọi một tiếng, rõ ràng người này quen thuộc như vậy, nhưng nàng lại không thể bước tới một bước nào, chỉ kinh ngạc đứng yên nhìn hắn.
Hắn cười rộ lên, đi về phía nàng, một tay ôm choàng lấy nàng: “Am Am, ta trưởng thành rồi!”
Trì Am: “... Ừm.”
Hắn ôm eo nàng nhấc bổng lên, sau đó lại thả xuống, giữ lưng nàng nhìn từ trên cao xuống, một tay nắm cằm nàng lên, cực hài lòng với chênh lệch thân cao hiện tại, cuối cùng cũng không còn là nàng nhìn xuống hắn, đã đến lượt hắn nhìn xuống nàng.
Trì Am bị động tác của hắn làm cho ngây ngẩn, khi hắn lần nữa ôm lấy nàng, nàng không nhịn được vòng hai tay lên lưng hắn.
“Tư Ngang.” Nàng thở dài gọi một tiếng.
Tư Ngang khẽ đáp lại một tiếng, rõ ràng tâm tình rất tốt.
Tâm trạng kích động của Trì Am dần dần bình phục, nàng hỏi: “Chàng không sao chứ?”
Tư Ngang nghiêng đầu nhìn nàng, bên môi lộ ra một nụ cười như có như không: “Ta thì có thể có chuyện gì được?”
“Thần bên ngoài kia…” Trì Am do dự hỏi.
“Thần lực trên người hắn đều bị ta hấp thu hoàn toàn, hắn đã biến mất rồi.” Tư Ngang nói, nắm tay nàng đặt lên bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống, đôi mắt tựa câu hồn nhiếp phách nhìn nàng chăm chú, ánh mắt màu tím loang loáng chút ánh vàng thần quang.
Mặt Trì Am hơi đỏ lên, khi hắn chậm rãi cúi đầu muốn hôn nàng, Trì Am đột nhiên đẩy hắn ra.
“Am Am?” Tư Ngang nhìn nàng, dường như khó hiểu hành động của nàng.
Trì Am đứng phắt dậy, lui lại vài bước, yết hầu khô khốc, khàn giọng nói: “Tư Ngang, rốt cuộc chàng làm sao vậy?”
Tư Ngang lặng yên nhìn nàng, hơi nheo mắt lại.
Trì Am cắn môi, sự kích động trong lòng không cách nào áp chế, cứ như sắp mất đi điều gì đó, khiến nàng lo lắng đến mức hốc mắt đỏ ửng, chỉ có thể cưỡng ép bản thân bình tĩnh trở lại: “Tư Ngang, ta… Ta cảm thấy không ổn chút nào hết…”
Nam nhân lẳng lặng nhìn nàng, cứ như không rõ nàng đang suy nghĩ điều gì: “Am Am, ta trưởng thành không tốt sao? Cho dù là thiên đạo hay là thần thì cũng không còn là điều uy hiếp nữa, sau này không ai có thể uy hiếp ta, chúng ta cùng nhau tới Thần Linh giới…”
Hắn nói rất đúng, rõ ràng là Tư Ngang, nhưng không biết vì sao, tim Trì Am ngày càng hốt hoảng.
Khi hắn vươn tay về phía nàng, thân thể Trì Am nhanh hơn đầu óc một bước đánh bay tay hắn.
Gương mặt hắn từ từ trở nên tối tăm, đôi mắt vốn ẩn chứa thần tính xẹt qua một tia màu máu, giọng nói cũng lạnh lùng: “Am Am, nghe lời, chẳng lẽ nàng không muốn ở bên ta sao.”
“Đương nhiên không phải, nhưng mà…” Trì Am vẫn không thể nói rõ cảm giác quái dị trong lòng mình, hoàn toàn không thể xem nhẹ. Nàng có dự cảm, nếu nàng xem nhẹ nó, nàng sẽ hối hận.
Hối hận còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Trên mặt Tư Ngang nở nụ cười hờ hững, nụ cười này trong vô thức thật giống với Ma Đế, rất rõ ràng, hành vi và tác phong của hắn trở nên cực kỳ giống với Ma Đế mà chính hắn cũng không ý thức được.
Khi hắn lại gọi nàng lần nữa, Trì Am bất chợt gọi to: “Tư Ngang, chàng mau tỉnh lại đi, đừng để bị lừa gạt, mau trở lại thân thể của chàng đi!”
Khi nàng thốt lên lời này, cả không gian bất chợt chấn động.