Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, giống như tiếng đàn trầm đục đụng vào thức hải, chấn động nguyên thần, đánh thức người đang ngủ tỉnh dậy.
Trì Am vừa mở mắt đã thấy tinh không vô tận trước mặt.
Sau lưng nàng là một vòng ôm ấm áp và quen thuộc, nàng quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi yên lặng trong hư không, tay ôm lấy nàng.
Nàng vô thức nở nụ cười rồi đột nhiên ngồi thẳng người, kinh ngạc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào người đàn ông trong tinh không.
Những ngôi sao chói lọi trên bầu trời rơi xuống trên vai hắn, đôi mắt tím sẫm ấy phản chiếu ánh sao, đẹp tuyệt trần.
Mỗi ngôi sao tượng trưng cho một thế giới, trên bầu trời đầy những vì sao, chỉ lướt qua trong nháy mắt, tinh tú thay đổi, thế giới thay đổi, cuối cùng tụ lại trong mắt hắn, hắn giống như một vị thần thống trị muôn loài.
Không, không phải giống như, hắn vốn dĩ chính là thần.
“Tư Ngang, chúng ta…”
“Đây là tinh không, chúng ta đã trở lại rồi.” Tư Ngang nói tiếp lời nàng.
Trì Am a một tiếng nhìn hắn, nhớ lại những gì đã trải qua nàng hoàn toàn không hiểu tại sao người đàn ông này lại đột nhiên muốn trở lại tinh không, hơn nữa còn là tự động mang nàng trở về. Mặc dù nàng luôn hi vọng rời Luân Hồi giới, trở lại tinh không, nhưng hiển nhiên người đàn ông này không muốn như thế, thậm chí còn kéo nàng đi dạo qua một số thế giới mà họ đã bỏ lỡ nhau để bù đắp lại.
Vốn dĩ cứ nghĩ hắn sẽ cứ đi như vậy mãi, Trì Am cũng đành bó tay với hắn, cũng cảm thấy tội nghiệp cho hắn vì hắn phải đau khổ một mình trong những thế giới này. Vốn tưởng rằng mình sẽ xuyên qua hết những thế giới mà bọn họ đã bỏ lỡ, nhưng không ngờ có một ngày hắn lại đưa nàng trở về tinh không, khiến Trì Am lập tức có ảo giác hắn lại sắp làm chuyện gì đó.
Ừ, nàng thà tin rằng đó chỉ là ảo giác.
Mặc dù trải nghiệm trong Tam Thiên Luân Hồi giới khiến tính cách của hắn càng ngày càng khó ưa, không giống như vẻ kiêu ngạo dễ thương khi hắn mới sinh ra ở Tiên Linh giới, nhưng thế nào thì cũng tốt hơn bây giờ.
“Không phải nàng vẫn luôn muốn trở về sao?” Tư Ngang trả lời cho sự nghi ngờ của nàng.
Trì Am nhìn hắn gần như muốn lườm hắn một cái, nàng thì luôn muốn quay lại, nhưng không ngăn nổi sự khư khư cố chấp của hắn. Hơn nữa, bởi vì hắn là một vị thần, là một vị thần đã được giải thoát khỏi sự trói buộc của Tam Thiên Luân Hồi giới, có thể tự do du hành qua ba nghìn cõi luân hồi, muốn đi nơi nào mà không được?
Trì Am chỉ là một vị tiên, thật sự không thể làm gì được hắn.
Khoảng cách giữa thần và tiên không thể tóm gọn chỉ trong một cảnh giới.
Tiên có thể đồng thọ cùng trời, thần lại có thể làm chúa tể của chúng sinh.
“Đã đi lâu như vậy, ngoại tổ phụ với cha nương cũng lo lắng, đúng là chúng ta nên trở về.” Tư Ngang nói tiếp, lời nói nghiêm túc vô cùng.
Trì Am lại cảm thấy hắn có gì đó không ổn.
Cho đến khi Yêu Yêu mặc váy đỏ xuất hiện Trì Am vẫn chưa bình tĩnh lại.
Yêu Yêu thấy Trì Am nhìn mình nhiều lần, trong mắt có vẻ quan tâm không thể giải thích được, còn khi ánh mắt nhìn về phía Tư Ngang thì lại trở nên lạnh lùng, giống hệt thái độ của bà đối với Ma Đế, dù có bao lâu cũng sẽ không thay đổi.
Thật sự là Ma Đế đã nợ bà rất nhiều điều.
“Yêu Yêu.” Trì Am cười với Yêu Yêu: “Để người phải đợi lâu rồi.”
Yêu Yêu không trách nàng, thậm chí không cần nghĩ cũng có thể đoán ra bọn họ vẫn luôn ở lại Tam Thiên Luân Hồi giới lâu như vậy là vì sao. Đặc biệt là lúc bà một thân một mình đợi trong tinh không chờ bọn họ trở về, bỗng nhiên nhìn thấy một linh cụ bị Tư Ngang ném vào trong này.
Yêu Yêu là thần khí thượng cổ, năm đó vì cuộc chiến ở tiên giới nên bị kẹt trong một bí cảnh ở thượng giới, sau này bị Lâm Uyên tính kế rút đi một tinh phách, mãi đến khi hậu duệ của Lâm Uyên trên người mang theo tinh phách của bà xuất hiện thì bà mới thoát được cảnh khó khăn.
Sau vài năm tu luyện tuy Yêu Yêu chưa trở thành thần nhưng cũng không phải là thứ mà những linh khí do các vị thần trong Thần Linh giới tạo ra có thể so được.
Vì vậy, khi linh cụ kia bị ném vào trong tinh không Yêu Yêu đã đoán ra được vấn đề, cũng đã dạy dỗ cho linh cụ sau này có thể giúp Tư Ngang ở Thần giới này.
Không còn cách nào khác, một mình ở trong tinh không thực sự rất nhàm chán.
Trì Am nhìn thấy đi theo Yêu Yêu là một thanh niên có dáng vẻ rất nhát gan, dáng vẻ phục tùng nhắm mắt theo đuôi Yêu Yêu, không dám hít thở mạnh.
Nàng nhìn thấy mà rất muốn cười, tự hỏi Yêu Yêu dạy dỗ người này như thế nào trong những ngày ở tinh không mà lại thành bộ dạng như vậy?
“Đến giờ phải đi rồi.” Tư Ngang nói, nắm chặt tay Trì Am.
Yêu Yêu và linh cụ kia biến thành ánh màu đỏ, nhập vào chiếc nhẫn họ đang đeo.
Trì Am nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay, lúc này mới biết đó là nhẫn Bát Bảo Càn Khôn, chính Tư Ngang đã dùng bình Bát Bảo Càn Khôn là pháp bảo bản mệnh của mình đúc thành, chia một làm hai rồi làm thành một đôi nhẫn Càn Khôn, đưa nàng đeo để nàng cũng trở thành chủ nhân của nhẫn Càn Khôn.
Sau khi Yêu Yêu tiến vào nhẫn Càn Khôn, Tư Ngang liền ôm Trì Am vào lòng, cúi đầu cọ vào trán nàng rồi mới bước về phía trước.
Một bước đi làm ngàn vạn sao rơi.
Sao trời nhanh chóng rơi xuống, bị văng ra xa phía sau, khi Trì Am kịp nhìn kỹ thì tinh không đã biến mất, họ đã trở về thần mộ trong bóng tối một lần nữa.
Lối vào Tam Thiên Luân Hồi giới nằm ở thần mộ.
Tư Ngang thắp sáng một chiếc linh đăng, nó lơ lửng giữa trời như ngọn lửa sáng trong bóng tối, dễ dàng trở thành mục tiêu trong bóng tối dày đặc.
Trì Am đang nghĩ cách thông báo cho mấy người Tư Lăng thế nào thì đột nhiên cảm thấy có vài khí tức không yếu chút nào đang lao thẳng tới đây, thoáng chốc bọn họ đã tới trước mặt nàng.
“Am Am, Ngang Nhi!”
Một vị tiên nữ xinh đẹp vui mừng chạy tới, ôm hai người vào lòng sờ chỗ này một cái, xoa chỗ kia một tẹo, miệng thì nói: “Hai đứa về rồi, tốt quá! Lần này đi mất mười vạn năm, Ngang Nhi trông cũng già hẳn đi, trông giống ngoại tổ phụ của con quá, nhớ năm đó khi ta gặp con lần cuối con vẫn còn là một đứa trẻ...”
Tư Ngang nói giọng lạnh nhạt: “Nương, con chỉ trưởng thành thôi, còn chưa già.”
Hiếm khi Tư Lăng không bày ra vẻ mặt ủ rũ giả bộ lạnh lùng, lúc này tâm tình bà rất tốt, cười khì khì: “Được rồi, chỉ là trưởng thành thôi, giống như ngoại tổ phụ của con.”
Thế mà không phải là già sao? Người có vai vế lớn nhất ở đây chính là Ma Đế đó.
Mấy người Ma Đế, Tư Hàn và Trọng Thiên đứng ở một bên nhìn hai đứa trẻ, thấy chúng đều ổn thì nỗi lo lắng luôn tồn tại trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa, nhìn Tư Lăng ôm ấp, xoay vần hai đứa trẻ.
Cuối cùng Tư Lăng xoa nắn hai đứa trẻ một hồi rồi mới thả ra, hỏi: “Tư Ngang, con không sao chứ?”
Tư Ngang vẫy tay để Yêu Yêu ra khỏi nhẫn Càn Khôn, nói: “Nương, người yên tâm, con không sao đâu.” Ánh mắt nhìn về phía Ma Đế và Tư Hàn, nói: “Ngoại tổ phụ, cha, con đã về.”
Ma Đế khẽ ừ một tiếng, không nói gì nhiều.
Tư Hàn thì tiến tới vỗ nhẹ vào vai hắn, chợt nhận ra con trai mình quả nhiên đã lớn, đã cao như ông rồi, vóc dáng như một người đàn ông trưởng thành, đã không còn là đứa trẻ chỉ có thể ở một mình trong thần mộ vào lần cuối cùng ông nhìn thấy mười vạn năm trước nữa.
Hắn cũng đã trở thành một vị thần!
Sự thật này là điều mà tất cả tiên nhân trong thần mộ đều có thể cảm nhận rõ ràng, mặc dù Tư Ngang đã khống chế khí tức trên người đến mức rất nhẹ, nhưng thần uy vẫn in sâu vào lòng họ, nếu không phải Tư Ngang không có ý làm tổn thương bọn họ thì e rằng bọn họ cũng không thể đứng trước mặt hắn vào lúc này.
Ròng rã mười vạn năm, cuối cùng hai đứa trẻ đã trở về an toàn, cũng coi như đã giải quyết xong một tâm sự trong lòng.
Nhưng các vấn đề cũng theo đó mà đến.
“Bây giờ con là thần, có phải là muốn phi thăng lên Thần Linh giới không?” Tư Lăng hỏi, cảm thấy luyến tiếc không nỡ.
Bà và đứa trẻ này sống cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Từ khi hắn sinh ra đã phải chịu đại tội, tuy nói xưa nay bà không để ý chỉ muốn dành cho hắn những điều tốt nhất nhưng cuối cùng hai mẹ con họ vẫn có rất ít thời gian ở bên nhau, quả thực rất tiếc nuối.
Những người có mặt đều nhìn chằm chằm vào hắn, họ hiểu những gì Tư Lăng nói. Mỗi thế giới đều có quy tắc riêng, nếu sức mạnh đã vượt quá sức mạnh của thế giới thì chắc chắn sẽ được thần quang dẫn đến một thế giới cao hơn, để ngăn chặn việc sức mạnh quá cường đại sẽ hủy diệt thế giới cũ. Hiện tại Tư Ngang là thần, Tiên Linh giới đã không đủ sức chứa được hắn.
Tư Ngang chậm rãi nhìn quanh người nhà mình, một hồi sau mới nói: “Chỉ cần không rời khỏi thần mộ thì có thể ở lại trong Tiên Linh giới.”
Mọi người lập tức hiểu ý, kinh ngạc nhìn hắn: “Con muốn ở lại trong thần mộ sao?”
Bất kể là phàm nhân, người tu tiên, hay tiên nhân... chỉ cần tu luyện đến một trình độ nhất định thì bọn họ sẽ lập tức đi đến thế giới cao cấp hơn, rất ít khi tìm cách ở lại. Nếu như Tư Ngang chọn lựa phi thăng lên Thần Linh giới thì họ cũng không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng hắn đã chọn ở lại Tiên Linh giới, hơn nữa còn tự nguyện bị nhốt ở bên trong thần mộ.
Tiên Linh giới không thể chịu nổi thần uy của hắn, nếu không thì Tiên Linh giới sẽ sụp đổ, thần quang cũng sẽ dẫn hắn đến Thần Linh giới, không cho phép hắn ở lại Tiên Linh giới.
Trong Tiên Linh giới thứ duy nhất có thể chứa được thân xác của thần linh chính là thần mộ do Thập Phương Thiên Thần xây dựng.
Thần mộ là một không gian tự duy trì, tuy ở trong Tiên Linh giới nhưng lại nằm ngoài nó, là nghĩa địa của các vị thần bị đày ải, chỉ cần các vị thần không rời khỏi đây thì sẽ không có hại gì đến Tiên Linh giới.
Bây giờ Tư Ngang đã thoát ly Luân Hồi giới, thậm chí nắm Luân Hồi giới ở trong tay, Luân Hồi giới hay thần mộ đều đã không có cách nào trói buộc được hắn nữa.
Nhưng bây giờ ý của hắn là muốn tự nguyện ở lại đây.
“Đúng vậy, con muốn đợi Am Am thành thần.”
Trì Am ngơ ngác nhìn người đàn ông này, buột miệng thốt ra: “Làm sao có khả năng đó chứ? Thần vị cố định. Dù ta có tu luyện thế nào cũng không thể đánh vỡ ràng buộc thành thần được.”
Tư Ngang vươn tay xoa đầu nàng, cười rất dịu dàng, nhưng lời hắn nói lại không giống như vậy: “Không sao, giết một vài vị thần là nàng sẽ có thể thành thần ngay thôi.”
Trì Am: “...”
Tất cả mọi người: “...”
Lời này thực sự quá cuồng vọng, cũng quá biến thái thần kinh, nhưng hắn lại nói ra một cách tự nhiên như vậy, thật sự làm cho người ta nôn nao cuồn cuộn.
Ma Thần trời sinh, thí thần diệt phật là bản năng của họ.
Tư Lăng thẫn thờ nhìn về con mình, bỗng dưng muốn gục vào vai đại ca mà khóc một trận, quả nhiên con trai càng lớn càng vặn vẹo, biến thành Ma tộc bệnh thần kinh kia, không thể tách ra nổi.
“Cho nên nàng phải chăm chỉ tu luyện vào.” Tư Ngang nói với Trì Am.
Trì Am: “... Áp lực hơi lớn đấy.”
“Thật sao?” Tư Ngang nhìn nàng, sau đó đưa mắt nhìn về phía Ma Đế và Tư Hàn, nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ tu vi của bọn họ, khóe môi hắn cong lên, nói: “Mười vạn năm không gặp, tu vi của ngoại tổ phụ và cha lại tăng tiến thêm nhiều rồi, đợi một thời gian nữa nhất định có thể thành thần.”
Cả hai chỉ nhìn hắn mà không nói gì.
Tư Lăng nói thật cẩn thận: “Vậy, con trai, ý của con là...”
“Chờ con giết mấy vị thần chiếm thần vị cho mọi người thì mọi người đều đến Thần Linh giới hết đi.” Tư Ngang nói với Tư Lăng, vẻ mặt vô cùng ân cần: “Làm như vậy thì nương cũng không cần tiếc nuối.”
Tư Lăng sững sờ, bà tiếc vì con trai đã lớn thế này rồi, bà không thể ở cùng hắn nữa, nhưng cũng chỉ nghĩ trong lòng chứ chưa bao giờ nói ra, thế mà con trai…
Tư Lăng lập tức lại muốn úp mặt vào vai đại ca mà khóc thêm một trận nữa, nhưng lần này là hạnh phúc.
Dù con trai là Ma Thần trời sinh không được phép tồn tại trên đời, nhưng vẫn là một đứa bé ngoan, hiếu thảo lại còn hiểu chuyện.
Trì Am liếc nhìn Tư Lăng, chợt phát hiện khả năng dỗ ngọt của Tư Ngang đã leo lên một trình độ cao hơn rồi, có phải Tư Lăng đã quên con trai bà vừa mới nói muốn giết thần rồi không? Thế này là điển hình của việc yêu ai rồi quả ấu cũng tròn à?