[Xuyên Nhanh] Sau Khi Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 14: Câu Dẫn Alpha (12)



“Tất nhiên là không rồi.” Dung Di tinh nghịch nháy mắt với Tần Nguỵ: “Em không quen chị gái đó, nhưng em vừa nhìn là biết chị gái ấy là người tốt.”

Tần Nguỵ nghĩ lại những gì mình đã từng thấy cách đây không lâu: “Người tốt?” Tần Nguỵ không chắc lắm, cô gái kia đâu có giống người tốt lắm đâu? Còn rất bạo lực nữa chứ. Hắn không biết Dung Di thấy cô tốt chỗ nào luôn.

“Vâng, chị gái nhỏ đó rất đáng yêu.” Dung Di vừa chuẩn bị đồ uống cho khách vừa tranh thủ nói chuyện với Tần Nguỵ: “À, chị gái đó tên Tuế Lộ, tên rất hay đúng không?”

Tần Nguỵ không nói, tâm trạng hắn lúc này rất không tốt, ánh mắt thỉnh thoảng lại lia về phía Tuế Lộ. Cô vẫn ngồi đấy, liên tục bấm bấm điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên... còn chẳng nhìn hắn lấy một cái.

Chẳng biết vì sao tâm tình của Tần Nguỵ lại tụt dốc không phanh, ngay cả công việc cũng chẳng để ý gì nữa.

Dung Di đứng bên cạnh hắn thấy hơi lạ, chọc chọc cánh tay Tần Nguỵ: “Anh Tần, anh có chuyện gì á? Sao lại ngẩn người rồi? Hôm nay anh ngẩn người hơi nhiều đấy.”

Tần Nguỵ hoàn hồn lại: “Không có gì.” Nói xong, hắn thu hồi ánh mắt, không nhìn Tuế Lộ nữa, tiếp tục công việc của mình.

Tuế Lộ ngồi một chút, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn thời gian, đảm bảo mình có thể về sát giờ cơm. Lúc đầu cô nói mình sẽ về muộn, mọi người ở nhà cứ ăn cơm trước, đấy là nói dối đấy. Cô không muốn nhịn đói đâu.

Tuế Lộ bấm điện thoại xong, uống hết cốc cà phê đen, sau đó mới kéo thân xác bị hành hạ đến mệt mỏi của mình về nhà. Ôi mẹ ơi, cô chưa bao giờ cảm thấy kiếm tiền mà cũng mệt như này.

Lúc trước cô chỉ cần ngồi thôi đã có được siêu xe, nhà cao cửa rộng, không phải tài sản kếch xù kế thừa từ cha mẹ thì chính là đi giành giật từ nam nữ chủ. Giờ đây cô lại phải đi xin việc để kiếm tiền, thế giới này thật đáng sợ.

Tuế Lộ đau khổ thở dài, đứng bên lề đường, quyết định gọi xe thay cho việc đi bộ. Cô đói!

“Tuế Lộ!” Đằng sau có một người đang gọi cô, vì chuyện này mà Tuế Lộ đã lỡ mất một chiếc xe taxi vừa phóng ngang qua.

Tuế Lộ: “...” Thật sự là xui tám đời mà.

Tuế Lộ quay đầu lại, ồ, hoá ra là đối tượng nhiệm vụ của cô đây mà.



“Sao thế?” Nhìn Tần Nguỵ chạy lại gần, Tuế Lộ bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?”

“Cậu có âm mưu gì? Muốn tính toán chuyện gì?” Tần Nguỵ không vòng vo mà đi thẳng vào câu chuyện luôn: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cứu vớt thế giới này?”

“Cứu vớt thế giới?” Tuế Lộ không hiểu: “Tôi cứu vớt thế giới làm gì? Cậu thấy tôi rảnh thế à?”

Cứu vớt thế giới? Đây là chuyện đám anh hùng hay làm mà? Liên quan cái gì đến cô chứ?

“Không phải sao?” Tần Nguỵ cười khẩy: “Đây không phải là việc đám các người hay làm à? Cứu vớt thế giới bằng cách xen vào cuộc đời của những kẻ như tôi? Đúng là thú vị thật đấy.”

Tuế Lộ càng chẳng hiểu hắn nói cái gì. Mặt trời đã lên cao, nắng gắt chói chang chiếu xuống thân hình hai người. Trên đường cũng không còn lại nhiều người, nắng như này, làm gì có ai muốn ra đường? Ngoại trừ hai người kỳ quái là bọn họ thôi...

“Tại sao tôi lại phải cứu vớt thế giới? Tôi tới cứu vớt cậu.” Không thấy Ngâm Chỉ lên tiếng xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ, Tuế Lộ đoán chắc rằng nó không nghe thấy, hoặc có cái gì đó đã ngăn cách cô với nó.

Đoán chừng là tên phản diện bệnh kiều này đã làm gì đáng nghi rồi...

“Cứu vớt tôi?” Tần Nguỵ bỗng cười rộ lên: “Cậu muốn cứu vớt tôi bằng cách nào? Trao cho tôi ấm áp à? Hay hướng tôi về con đường tương lai tươi sáng à?”

Tuế Lộ không nói gì, nói đúng hơn, cô cũng chẳng biết nói gì cho phải. Những gì mà Tần Nguỵ nói, trước kia, cô chưa bao giờ nghĩ đến, cũng không biết là có những việc đó tồn tại.

Đến tận khi được chuyển sang bôn phận Cứu vớt, Tuế Lộ mới nghe đến nó, đến tận khi được Ngâm Chỉ giảng giải, cô mới biết những thứ đó có tồn tại. Bởi vì, cô là nhân vật phản diện, không nhận được ấm áp, mà cũng không được phép ấm áp. Chỉ có như thế, cô mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc và hoàn hảo nhất.

Vậy nên, bây giờ, khi nghe những lời này của Tần Nguỵ, chính bản thân Tuế Lộ còn cảm thấy hơi mơ màng hồ đồ. Ngâm Chỉ đã nói với cô, cứu vớt chính là đưa ấm áp, giúp đối tượng nhiệm vụ thấy hạnh phúc, và đưa đối tượng nhiệm vụ về với con đường đúng đắn.

Nhưng cô không biết nên bắt đầu từ đâu, cũng không biết chính xác mình có thể làm gì...



Nhìn Tuế Lộ trầm ngâm thật lâu cũng không đưa ra được câu trả lời, Tần Nguỵ ghét bỏ cười nhạo: “Cậu không biết à? Có vẻ cậu cũng không phải người làm nhiệm vụ xuất sắc gì cho cam. Cũng chỉ là người mới, đến thế là cùng.”

Tuế - người mới - Lộ: “...” Người mới thì làm sao? Người mới thì ăn hết cơm nhà cậu à? Hay người mới thì không được phép lao động?

Lòng thương cản Tuế Lộ giành cho Tần Nguỵ khi thấy hắn đi làm thêm đã tan biến ngay trong giây phút đó.

Tần Nguỵ nhìn Tuế Lộ trầm mặc như vậy, vừa bước từng bước về chỗ cô, vừa cười vừa nói: “Hay để tôi chỉ cho cậu cách để cứu vớt tôi nha?”

Tuế Lộ ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Tần Nguỵ hơi cúi người, ghé sát vào tai Tuế Lộ, cánh môi hơi lạnh của hắn lướt qua vành tai cô, để lại nhiệt độ nóng bỏng ám muội: “Cách để cứu vớt tôi ấy à... giao mạng của cậu cho tôi, biết đâu tôi sẽ lắng nghe cậu.”

Tuế Lộ phân tích tỉ mỉ lời này của hắn, lắc lắc đầu: “Không thể, mạng của tôi không thể cho cậu được.”

“Tại sao nha? Bạn cùng bàn, cậu không muốn cứu vớt tôi à?” Tần Nguỵ đặt tay lên bả vai cô, đầu ngón tay lướt dần lên trên, sượt qua phần gáy trắng nõn, cười cười: “Cậu không muốn cứu vớt tôi à?”

Giọng điệu của hắn rất quyến rũ, như si như say, làm người ta muốn rơi vào trong vòng xoáy mà hắn tạo ra. Tuế Lộ vẫn giữ tỉnh táo mà lắc đầu: “Tôi muốn cứu vớt cậu không có nghĩa là tôi phải nghe theo lời cậu.”

Tần Nguỵ không chút để ý hỏi lại: “Ý gì?”

“Cậu không phải người duy nhất, và mãi mãi không phải người duy nhất.” Tuế Lộ lạnh nhạt ném ra một câu như vậy. Tần Nguỵ không phải đối tượng duy nhất của cô, mặc dù cô muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo nhất nhưng không có nghĩa cô sẽ làm mọi cách để hoàn thành.

Không thể cứu vớt Tần Nguỵ vậy thì cô hoàn thành nguyện vọng nguyên chủ là được rồi. Dù sao thì thế giới này bị làm sao cũng đâu liên quan gì tới cô?

Tuế Lộ không phải người tốt, chưa bao giờ là người tốt, và cũng không muốn làm người tốt. Nếu không phải vì cấp trên phân cô đến bộ phận Cứu vớt thì không bao giờ cô nghĩ tới việc đi cứu vớt người khác.

Bởi cô là phản diện.

“Không có cậu, cũng sẽ có người khác.” Tuế Lộ thu lại nét mặt lạnh nhạt, cười cười: “Vậy nên Tần Nguỵ à, cậu đừng nghĩ rằng cậu là người duy nhất có thể huỷ diệt thế giới này. So với cậu, tôi hiểu rõ hơn cậu về cách để khiến thế giới này biến mất đấy.”