[Xuyên Nhanh] Sau Khi Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 16: Câu Dẫn Alpha (14)



Tuế Lộ chẳng biết nên bắt đầu từ đâu nữa, mọi kế hoạch của cô đều bị đối tượng nhiệm vụ phá sạch, chẳng có cái nào ổn cả. Vì thế, Tuế Lộ rất là hoài nghi nhân sinh mà ghé lên bàn, không nói không rằng, dùng tay bấm loạn lên điện thoại di động. Đột nhiên, một cái đầu xù xù tới gần cô, nhìn nhìn điện thoại của cô, tặc lưỡi: “Uầy, không hổ là em gái của đàn chị Tuế Nguyệt, cậu đúng là rất tài giỏi đấy.”

Tuế Lộ nhận ra người này, đây là Nhan Hy, lớp trưởng đáng tin cậy của cô giáo chủ nhiệm Ông Nguyệt, rõ ràng là một Omega xinh đẹp nhưng chẳng hiểu sao tính cách cô nàng lại hơi kỳ quặc, lúc nào cũng thích gây sự. Làm lớp trưởng mà chẳng giống lớp trưởng chút nào.

“Cậu biết chị tôi?” Tuế Lộ không lo lắng việc Nhan Hy biết được cô đang kiếm tiền, dù sao thì sau này cô nàng cũng sẽ thấy tên của cô trên bảng doanh nhân trẻ tuổi nổi tiếng thôi, không vấn đề gì cả.

“Tất nhiên, đàn chị Tuế Nguyệt rất là nổi tiếng đấy.” Nhan Hy ôm má, cười hề hề như đứa ngốc: “Tớ cảm thấy chị Tuế Nguyệt là Alpha tuyệt vời nhất luôn! Rất xinh đẹp, tuy hơi lạnh lùng nhưng lại cực kỳ hợp với hình tượng công lạnh nhạt chó điên!”

Tuế Lộ: “...Ồ, tôi sẽ về kể cho chị Tuế Nguyệ nghe về hình dung của cậu, để chị ấy cảm ơn cậu nhé.”

Nhan Hy: “...Vậy tôi phải cảm ơn cậu nhiều nhiều rồi.”

Tuế Lộ rất chi là hào phóng phất tay: “Không sao, tôi là người tốt.” Mặc dù cô cũng chẳng biết tiêu chuẩn của người tốt là như thế nào.

Nhan Hy cạn lời luôn, cô nàng xua xua tay, chuyển chủ đề: “Đừng nói nữa, chúng ta nói về chuyện khác đi. Nghe bảo hôm nay lớp ưu tú có học sinh mới tới đấy.”

“Là ai?” Tuế Lộ hỏi một câu, cũng chẳng quan tâm lắm: “Dù sao cũng đâu có quan hệ gì với lớp mình đâu.”

“Ể? Cậu không biết à? Cô gái đó tên Dung Di, có quan hệ mập mờ với giáo bá lớp mình đó.” Vẻ mặt Nhan Hy như mèo mù vớ phải cả rán, cực kỳ hưng phấn nói với Tuế Lộ: “Chẳng lẽ giáo bá siêu A lớp mình yêu đương rồi? Hơn nữa đối tượng còn là một Omega xinh đẹp ngọt ngào nha.”

“Alpha yêu Omega không phải chuyện thường tình à?” Nghe thấy cái tên Dung Di, ngón tay đang bấm loạn trên màn hình điện thoại của Tuế Lộ hơi khựng lại vài giây, nhưng cũng chỉ một hai giây mà thôi, rất nhanh đã khôi phục lại tốc độ như lúc đầu.

“Mấu chốt đâu nằm ở đó!” Nhan Hy oán hận nhìn Tuế Lộ: “Mấu chốt là lớp mình nhiều Omega như vậy, trong trường cũng nhiều Omega như vậy, còn rất đẹp nữa, tại sao giáo bá lại đi chọn cô gái kia chứ? Còn là học sinh vượt cấp nữa, khó hiểu, khó hiểu thật mà.”

“Biết đâu là tình yêu sét đánh đấy.” Tuế Lộ không chút để ý nói. Dù sao bây giờ phản diện hắc hoá cũng đã gặp nữ chủ rồi, có thắc mắc cũng chẳng được gì. Thôi thì cứ từ từ vậy...

Tuế Lộ đang rất bình thản bấm điện thoại, câu được câu không trò chuyện với Nhan Hy. Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào vang lên ngoài cửa lớp: “Chị Lộ Lộ.”



Tuế Lộ ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhìn ra ngoài. Ồ, là nữ chủ Dung Di, đúng là bất ngờ nha. Cô đứng dậy, đẩy cửa lớp đi ra ngoài, dưới cái nhìn đầy bàng hoàng và kinh hãi của bạn cùng lớp, Tuế Lộ theo Dung Di đi xuống nhà ăn.

Trên đường đi, hai người trao đổi một chút thông tin liên quan đến trường học.

“Em mới tới nhỉ? Sao lại chuyển tới đây vậy?” Tuế Lộ vừa nói chuyện với Dung Di, vừa cúi đầu bấm điện thoại, một chút cũng không chậm trễ.

“Em nhảy lớp, ba mẹ nói, em rất tài năng nên đã chuyển trường cho em đến đây.” Dung Di ngượng ngùng xoắn tay lại với nhau: “Với lại ở đây cũng có bạn cũ của em mà. A, không đúng là người quen cũ, giờ thì bọn em thành bạn học cùng lớp rồi.”

“À, ra thế à.” Tuế Lộ với Dung Di câu được câu không trò chuyện, tới nhà ăn thì mỗi người chọn một phần ăn, đợi đến khi ăn xong mới quay về lớp.

Ngày hôm nay trôi qua rất bình thản, nhưng đấy là với Tuế Lộ và những người khác, chứ không phải Tần Nguỵ.

Tần Nguỵ không biết mình bị làm sao nữa, lúc nào hắn cũng nhìn về phía Tuế Lộ, nhưng luôn bị những người xung quanh cản mất. Muốn nhìn về phía cô, nhưng hắn lại chỉ nhìn thấy những người khác, thỉnh thoảng mới bắt được một bóng dáng mơ hồ của Tuế Lộ.

Tâm trạng Tần Nguỵ rất rất rất kém. Hắn không buồn nhìn nữa, chôn đầu vào cánh tay, tâm tình trùng xuống từng chút từng chút một.

Lãnh địa của hắn đã bị người khác tiến vào, còn là một Alpha. Tần Nguỵ mím môi, mặc dù bạn cùng bàn hiện tại của hắn đã thu liễm tất cả tin tức tố, rất thân sĩ, rất quy củ, nhưng Tần Nguỵ là Alpha cấp S, cho dù đối phương có thu liễm thế nào, hắn vẫn có thể ngửi thấy từng tia từng tia tin tức tố nhàn nhạt trôi nổi trong không khí.

Tần Nguỵ lại không nhịn được mà nghĩ tới Tuế Lộ. Lúc cô ngồi gần hắn, hắn không ngủi thấy những mùi tin tức tố gay mũi khác, chỉ ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh từ trên người cô truyền tới. Không phải mùi tin tức tố, nhưng lại làm hắn say mê đến nỗi linh hồn đều run lên.

Hưng phấn, đó là cảm giác hưng phấn khi nhìn thấy con mồi. Là con mồi chỉ thuộc về hắn, là con mồi mà chỉ cần vươn tay ra là có thể nắm chặt lấy, chiếm hữu hoàn toàn.

Nhưng bây giờ, hắn đã tự tay đẩy con mồi của hắn đi, chính hắn đã thả con mồi của hắn rời khỏi lãnh địa của mình.

Khó chịu. Tức giận. Tất cả những cảm xúc tiêu cực lấn áp chèn ép lấy trái tim Tần Nguỵ, bức thiết hắn phải làm gì đó để những cảm xúc này không quấy phá trong trái tim nữa. Nhưng Tần Nguỵ lại không biết phải làm gì...

Vì thế, những cảm xúc rối loạn này cứ bủa vây lấy hắn cả ngày hôm đấy...



Tần Nguỵ rơi vào trạng thái cuồng nộ, người chịu tội chính là đám nạn nhân mà hắn đã tìm thấy ngày hôm qua. Đó là một đám đầu gấu thường lảng vảng quanh khu phố cũ, lúc nào cũng theo dõi đám Omega đáng yêu hoặc một vài Beta xinh đẹp.

Đối tượng của đám này không có giới hạn giới tính, chỉ cần trẻ trung xinh đẹp thì mọi thứ đều có thể.

Hôm nay bọn chúng nhìn trúng Tần Nguỵ, theo đuôi hắn một khoảng dài, cuối cùng bị dẫn vào một con hẻm nhỏ và tối, âm u và bẩn thỉu vô cùng.

Tần Nguỵ chơi với đám đó một hồi, sau khi trút hết cảm xúc giận dỗi ngày hôm nay ra ngoài rồi, hắn mới lấy khăn lau, lau sạch sẽ tay dính máu rồi rời khỏi con hẻm.

Nhưng vừa ra khỏi con hẻm, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tần Nguỵ, giây tiếp theo, một sợi dây xích vừa to vừa dài quấn lấy hắn. Cho dù đã dùng hết sức bình sinh nhưng Tần Nguỵ vẫn không thể nào thoát được.

Nhìn hoa văn sặc sỡ trên thân dây xích, sắc mặt Tần Nguỵ u ám hơn rất nhiều. Kẻ ngoại lai...

Những kẻ ngoại lai đó lại tới nữa...

Tần Nguỵ ngẩng đầu nhìn người đang bước dần tới chỗ mình, ánh mắt u ám lập loè hai ngọn lửa, có vẻ lần này hắn phải giết chết đám người này mới có thể huỷ diệt thế giới rồi.

Trước khi bị người vừa tới kia đưa đi, trong đầu Tần Nguỵ hiện lên hai suy nghĩ. Hắn đang nghĩ, có cách nào để vừa huỷ diệt thế giới vừa giết chết đám người ngoại lai này không nhỉ. Suy nghĩ thứ hai chính là, Tuế Lộ bây giờ đang ở đâu, cô nói cô tới đây cứu vớt hắn, vậy nếu hắn chết đi, nhiệm vụ của cô có thất bại không?

Chắc là... có nhỉ? Tần Nguỵ thấy hơi hưng phấn, máu trong người hắn đang sôi sùng sục lên rồi. Hắn không biết mình bị gì nữa.

Nếu hắn chết đi, nhiệm vụ của Tuế Lộ sẽ thất bại, và hắn có thể phải bắt đầu lại từ đầu. Đây không phải là chuyện hiếm lạ. Những người tới đây cứu vớt hắn khi trước cũng gặp phải chuyện này.

Nhưng không hiểu sao, lần này Tần Nguỵ thấy hưng phấn hơn những lần trước. Tuế Lộ và người mới và hắn là người đầu tiên khiến Tuế Lộ thất bại.

Suy nghĩ này khiến Tần Nguỵ cảm thấy rất sung sướng. Chậc, đúng là hắn hết thuốc chữa thật rồi...

Nhưng vậy thì sao? Tần Nguỵ chẳng quan tâm. Hắn cảm thấy, lần này cho dù hắn phải chết thì cũng đáng giá hơn những lần trước nhiều.