[Xuyên Nhanh] Sau Khi Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 27: Câu Dẫn Alpha (25)



Nghe thấy có người gọi mình, Tuế Lộ theo bản năng quay ra phía sau. Vừa nhìn thấy người đứng đằng sau mình, Tuế Lộ hết hồn luôn: “Chị hai? Sao chị lại ở đây?”

Không sai, người đứng ngay sau Tuế Lộ chính là Tuế Nguyệt - cô chị hai của Tuế Lộ. Bất ngờ là, hôm nay, người chị em song sinh của Tuế Nguyệt, chị cả của Tuế Lộ - Tuế Niên không có đi theo. Thấy chuyện lạ, Tuế Lộ không nhịn được hỏi: “Chị hai, chị cả đâu rồi ạ? Chị ấy không đi cùng chị à?”

“Chị Niên bận chuyện rồi.” Tuế Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt ngàn năm không đổi kia, bộ dáng soái khí ngầu lòi của một nữ Alpha cấp A đã khiến mấy Omega trong lớp đỏ mặt tía tai, người này đẩy người kia, ngo ngoe rục rịch muốn lên xin phương thức liên lạc của chị.

Chị không quan tâm lắm đến đám học sinh ồn ào nhốn nháo kia, nhìn Tuế Lộ một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Hôm nay chị đến là để tìm em.”

“Tìm em?” Tuế Lộ không hiểu lắm, cô đảo mắt quanh lớp một vòng, thấy ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận của các Omega đang hướng về phía mình, cảm thấy rất bất đắc dĩ. Cô nói với Tuế Nguyệt: “Chị đợi em chút nha, chúng ta ra ngoài rồi nói cũng được.”

Tuế Nguyệt xem xét đề nghị của Tuế Lộ, ánh mắt của chị di chuyển xuống bàn tay đang bị giam cầm của Tuế Lộ. Chị lại ngước mắt lên trên, thấy người đang cầm chặt tay Tuế Lộ chính là một Alpha cấp S, ánh mắt u ám, tóc mái hơi dài, trên người toả ra hơi thở u uất cáu kỉnh, dường như muốn đánh người bất kỳ lúc nào.

Tuế Nguyệt hứng thú nhướng mày, cậu trai Alpha này, có vẻ rất thích Lộ Lộ nhà chị thì phải? Vậy là có chuyện hay để xem rồi.

Trong khi Tuế Nguyệt đang hứng thú bừng bừng đánh giá người tình nhỏ của em gái mình, thì Tuế Lộ đang thì thầm với Tần Nguỵ cái gì đó: “Tôi ra ngoài nói chuyện với chị, lát nữa quay lại. Đợi tôi chút.”

Nhưng Tần Nguỵ vẫn cố chấp không buông ra, ngón tay càng siết chặt hơn, giọng điệu rất không hài lòng: “Chị cậu? Ai? Alpha kia? Tôi không đồng ý.”

“Cậu đừng quậy. Lát nữa tôi quay lại.” Mặc dù Tuế Lộ không thể hiểu nổi hành động của Tần Nguỵ, nhưng dù sao cũng là người của mình, dỗ dành một chút mới là đạo lý. Nghĩ vậy nên Tuế Lộ rất là dịu dàng dỗ dành Tần Nguỵ: “Lát nữa quay lại, tôi sẽ cho cậu nắm tay tôi cả giờ có được không?”

“Không.” Tần Nguỵ giống như đứa bé bướng bỉnh, cố chấp không buông món đồ mình thích nhất ra. Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tuế Lộ: “Nếu cậu dám rời khỏi tôi, tôi sẽ giết cậu.”

Tuế Lộ: “...” Giỏi cho tên bệnh thần kinh nhà ngươi, dám đe doạ ta, muốn ăn đánh à?



Nhưng Tuế Lộ không thể đánh, cô đành nhịn lại cơn tức của mình, cúi người ghé sát vào bên tai Tần Nguỵ, đe doạ hắn: “Buông tay, nếu không, không đợi cậu giết tôi, tôi sẽ xử lý cậu trước đấy.”

Tần Nguỵ không sợ hãi, ngược lại, hắn nhìn Tuế Lộ bằng ánh mắt ‘thì ra là vậy’, bên khoé miệng là một nụ cười chế giễu: “Cậu nói muốn cứu vớt tôi, cũng chỉ là nói bừa. Cậu vốn dĩ không muốn cứu vớt tôi, vừa có người gọi cậu đi, cậu đã bỏ mặc tôi. Tôi không phải là người quan trọng nhất với cậu, cậu nói dối tôi.”

Ánh mắt Tần Nguỵ rất đau khổ, ngón tay dần nới lỏng, hắn cụp mắt xuống, cố gắng che chắn cảm giác thống khổ của mình, hắn không muốn Tuế Lộ biết. Nhưng cô gái đâu có ngu ngốc đến vậy, cô nhận ra, tâm trạng Tần Nguỵ bỗng kém hơn rất nhiều. Tuế Lộ nhanh chóng chuyển tay, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn, giọng điệu cũng bất đắc dĩ mà mềm xuống: “Được rồi, đừng tức giận, tôi sẽ không đi.”

Nói đoạn, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tuế Nguyệt: “Xin lỗi chị hai, em có chút chuyện, không thể nói chuyện với chị được rồi. Tối nay em về nhà, có chuyện gì thì đến lúc đấy rồi nói được không ạ?”

Giọng điệu cô gái vẫn rất lễ phép lịch sự, nhưng thái độ lại không nhân nhượng chút nào. Tuế Nguyệt cảm thấy rất hứng thú, chị cũng không làm khó em gái nữa, gật gật đầu: “Được, tối nay nhớ về nhà.”

Nói xong, tính toán xoay người bước đi. Nhưng chưa đi xa, chị đã quay đầu lại hỏi: “Em gái nhỏ, cậu trai kia rất quan trọng với em à?”

Chị nhìn Tuế Lộ, ánh mắt dường như hiểu tất cả. Tuế Lộ cũng không thèm giấu diếm nữa, có vẻ như Tuế Nguyệt đến đây là vì chuyện của Tần Nguỵ. Nghĩ vậy, Tuế Lộ gật đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Vâng, rất quan trọng.”

Tuế Nguyệt không hỏi nữa, bình tĩnh xoay người rời khỏi lớp học. Tuế Lộ nhìn theo bóng lưng chị hai mình, sau đó nghiêng đầu nhìn Tần Nguỵ: “Như vậy là được rồi chứ?”

Ánh mắt Tần Nguỵ sáng lấp lánh nhìn cô, vươn hai tay ôm chặt lấy cô: “Ừm, tôi rất vui, cậu thật tốt.”

“Tôi biết.” Tuế Lộ cười nhẹ, vuốt tóc Tần Nguỵ, dịu dàng nói: “Nếu vui thì cậu phải ngoan ngoãn.”

Mặc dù giọng nói của cô rất dịu dàng nhưng ánh mắt lại không có chút dịu dàng nào. Nhan Hy ngồi bên cạnh, trợn trắng mắt mà nhìn chuyện đang xảy ra. Cô nàng chẳng biết nên nói gì luôn. Cuối cùng, Nhan Hy đành đứng dậy định quay về chỗ: “Này, hai người có vẻ thân thiết nhỉ? Được rồi, tôi đi về chỗ đây.”



Nhưng cô nàng còn chưa kịp đi, đã bị Tuế Lộ cản lại: “Bài tập về nhà của bọn tôi.”

Nhan Hy cười khẩy: “Há, các cậu còn cần làm bài tập á? Các cậu cứ ngồi ân ái tiếp đi, không cần làm bài tập đâu. Dù sao Ông ma ma cũng sẽ không phạt các cậu.”

Tuế Lộ: “...” Rất muốn đánh người, nhưng ở đây có quá nhiều người nên không thể đánh, cô nhịn.

Tần Nguỵ lại rất vui vẻ vì người chướng mắt nhất đã biến mất, hắn kéo kéo tay áo Tuế Lộ, hai mắt sáng lấp lánh: “Tối nay cho tôi ngủ với cậu nha?”

“Không thể.” Tuế Lộ vô tình cự tuyệt: “Tôi có rất nhiều việc nên ngủ rất muộn, cậu cứ ngủ trước đi.”

“Tôi muốn đợi cậu.” Tần Nguỵ rất thuần thục làm nũng. Cũng chẳng biết hắn học được chiêu này từ góc nào, hay học từ ai nhưng từng động tác, từng ánh mắt, từng lời nói lại khiến người ta cảm thấy đáng thương đến lạ.

Nếu người đối diện không biết Tần Nguỵ là một Alpha cấp S, thân hình lẫn khí tràng đều mang đến cho người khác cảm giác áp bách thì sẽ nghĩ Tần Nguỵ rất dễ bắt nạt, còn là loại Omega đáng thương dựa dẫm vào Alpha ấy!

Nhưng đấy là ‘người ta’ chứ không phải Tuế Lộ, cô còn chẳng thèm để lời nói của Tần Nguỵ vào tai, hắn nói một câu, tai cô tự động loại bỏ một câu, hắn nói ba câu, tai cô tự động loại bỏ ba câu. Chung quy lại, chẳng có từ nào mà Tần Nguỵ nói ra, vào được tai Tuế Lộ.

Ngoại trừ cái câu ‘cậu cứu vớt tôi đi’ kia. Câu nói ấy Tuế Lộ sẽ miễn cưỡng đặt nó vào tai vậy. Tuế Lộ ấn ấn mái tóc mềm mại của Tần Nguỵ, mặt vô biểu tình nói: “Không cần, cậu cứ ngủ trước cũng được.”

Làm nũng không thành công, Tần Nguỵ rất giận dỗi, buồn bực, hắn buông tay Tuế Lộ ra, vùi đầu vào khuỷu tay, úp mặt lên bàn, không thèm để ý đến Tuế Lộ nữa.

Tuế Lộ đối mặt với cái ót của Tần Nguỵ, hoàn toàn câm nín luôn: “...” Đầu năm nay phản diện thật kỳ lạ.

Ngâm Chỉ ở nên trong không gian hệ thống cũng chẳng khá hơn là bao: [...] Từ khi gặp ký chủ, tư tưởng của phản diện càng ngày càng lệch lạc.