[Xuyên Nhanh] Sau Khi Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 33: Câu Dẫn Alpha (31)



Sau khi tiễn Tuế Lộ về nhà, Tần Nguỵ dựa vào trên cửa, dùng hai tay che đi gương mặt ửng đỏ của mình. Khi nãy, hắn đã bị mất khống chế, động tác cũng rất thô lỗ, còn làm đau Tuế Lộ, nhưng cô gái kia vẫn nuông chiều hắn, để mặc hắn làm càn.

Chuyện này tuy nằm trong dự liệu nhưng vẫn làm Tần Nguỵ thấy sung sướng cực kỳ, còn sung sướng hơn khoái cảm khi huỷ diệt thế giới. Tần Nguỵ hít hai hơn thật sâu, cố gắng khống chế tâm trạng vui sướng của mình nhưng khoé miệng vẫn không nhịn được mà nâng lên một độ cong nhỏ.

Nhưng nghĩ đến đám người kia, nụ cười trên mặt Tần Nguỵ tắt ngấm. Hắn quay về bộ dáng chán muốn chết kia, hai tay đút túi thong thả đi xuống tầng hầm. Căn nhà nhỏ xập xệ này vẫn còn một tầng hầm tăm tối mù mịt, nơi đó là nơi mà Tần Nguỵ từng sống hồi nhỏ, cũng là nơi mà Tần Nguỵ nghiên cứu cách để huỷ diệt thế giới trong suốt những lần luân hồi trước.

Có điều, hiện tại nó đã thành nơi để hắn giam cầm người khác rồi. Nghĩ đến đám đồ vật rải rác bên dưới tầng hầm, Tần Nguỵ bệnh hoạn cười cười. Hắn đang nghĩ xem có nên đưa Tuế Lộ đến đó không, chắc hẳn đống đồ vật ở bên dưới kia rất phù hợp với cô.

Nhưng Tuế Lộ lại xinh đẹp như vậy, rạng rỡ như vậy, nếu nhốt cô ở đấy, cô sẽ không vui, cô sẽ chán ghét hắn. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt chán ghét của Tuế Lộ, Tần Nguỵ đã cảm thấy không thể thở được.

Cô gái của hắn, nên yêu hắn mới phải.

Vậy thì hắn không được làm chuyện khiến cô chán ghét, phải trân trọng cô, yêu thương cô, dỗ dành cô, sủng ái cô. Nghĩ như vậy thôi chứ thật ra, chính bản thân Tần Nguỵ cũng nhận ra rằng, từ khi quen biết Tuế Lộ, vẫn luôn là cô dỗ dành hắn, chiều theo hắn, và chính bản thân hắn cũng tận hưởng sự nuông chiều này.

Vậy, sự chú ý của Tuế Lộ tốt nhất vẫn nên đặt trên người hắn. Không điều gì được phép cướp lấy sự chú ý của Tuế Lộ, một giây cũng không được.

Tần Nguỵ mở cửa đi xuống tầng hầm.

Nơi đó rất tối, âm thanh nước chảy tí tách vang lên, ẩm thấp, không có một ánh đèn, rất thích hợp để giam cầm và hành hạ người khác sống không bằng chết. Tần Nguỵ một đường đi đến chỗ tủ đầu giường, bật đèn lên.

Ánh đèn vàng mờ nhạt lắc qua lắc lại hai vòng, cố lắm mới sáng lên được.

Tần Nguỵ ngồi xuống giường, chán nản nhìn đám người chật vật đang ngồi trên sàn nhà. Hắn nghĩ, ngồi đây giải quyết đám này thật nhàm chán, còn chẳng bằng ở chung với Tuế Lộ nữa, tại sao bây giờ hắn mới nhận ra chuyện đấy nhỉ?

Cũng chẳng biết hắn của những lần luân hồi trước tìm đâu ra niềm vui trong quá trình tra tấn đám người này nữa. Đúng là điên mà.

Nhưng nhìn đám người kia đang sợ hãi mà co rúm vào một góc, Tần Nguỵ cảm thấy cũng không tồi, dù sao trong lúc không có Tuế Lộ, hắn phải tìm chút thú vui mới được.



“Dì à, cẩn thận đó nha, bên đó có một con chuột rất to rất bẩn, đừng đến gần chứ, nếu không tôi sẽ phải giặt quần áo cho dì, tôi chẳng thích chút nào.” Đối diện với đám Beta đang cật lực giành giật sự sống, Tần Nguỵ chẳng chút do dự phóng thích pheromone.

Dù sao đám này chỉ là Beta, tuy không phải Beta thuần giống như Tuế Lộ, vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được pheromone, nhưng nếu dùng pheromone chèn ép bọn họ thì Tần Nguỵ cũng chẳng sợ bị tố cáo.

Pheromone nồng nặc như thuỷ triều che trời lấp đất ập đến, người nhà họ Tần tuy là Beta, nhưng con trai cả lại là Beta thiên về Omega, con trai thứ và cả người cha lẫn người mẹ đều là Beta thiên về Alpha, nên bọn họ cũng mơ hồ cảm nhận được pheromone nặng nề của Tần Nguỵ.

“Mày muốn làm gì? Thả tao ra! Nếu không tao nhất định sẽ không tha cho mày!” Người phụ nữ hét toáng lên, ả ta không ngờ con chó mà mình nuôi bao lâu nay lại dám làm phản, điều này làm ả không tài nào chấp nhận nổi: “Tần Nguỵ! Mày nên nhớ mày là nhà tao nuôi mày ăn, nuôi mày học, cho mày chỗ ở, vậy mà mày dám đối xử với bọn tao như vậy? Tần Nguỵ! Bọn tao đúng là mù mới nuôi phải con sói mắt trắng như mày!”

Tần Nguỵ cũng chẳng phản bác lại mấy lời ả ta nói, thậm chí còn gật đầu đồng tình: “Không sai, mấy người nhà dì đúng là bị mù mới nuôi phải tôi. Nhưng vậy thì sao? Tôi có là sói mắt trắng cũng phải giết chết dì.”

Thiếu niên không còn vẻ ngây thơ, có phần quyến rũ giống như khi ở gần Tuế Lộ nữa, hắn lần nữa khoác lên mình bộ dáng buồn chán nhưng ngập trong sát ý mà nhìn bốn người kia. Tần Nguỵ ấn ấn cổ tay mình, thở dài: “Chán thật đấy, tôi không thể ra tay giết các người được rồi. Lộ Lộ không cho phép tôi làm vậy. Lộ Lộ muốn cứu vớt tôi, tôi phải cho bạn gái của tôi chút mặt mũi chứ, đúng không?”

Lúc nhắc đến Tuế Lộ, sát ý trong mắt Tần Nguỵ vơi đi, chỉ còn mê luyến cùng ham muốn chiếm hữu trần trụi, khiến cho người phụ nữ run rẩy.

Kẻ điên! Tần Nguỵ là kẻ điên!

Tần Nguỵ nói xong cũng chẳng để ý đến bốn người kia nữa, hắn tiện tay lấy một chùm chìa khoá ở bên cạnh, ở trên đó có bốn cái chìa khoá gỉ sét màu bạc. Tần Nguỵ tách một chìa khỏi chùm chìa khoá kia, ném ba cái còn lại đến gần chỗ bốn người kia.

“Các người cứ tự nhiên, có ba cái chìa khoá, các người cứ thử lần lượt nha, ai có thể mở được thì cứ ra ngoài, còn không, thì cứ ở lại đây.” Nói xong, Tần Nguỵ nhìn cũng chẳng thèm nhìn lại, đứng dậy đi luôn.

Đây là tầng hầm nhà bọn họ, hắn cũng không lo bọn họ lạc đường. Còn về chuyện dây xích, đó là sợi xích hắn dùng hơn một ngàn linh hồn luyện thành trong quá trình hắn chờ đợi luân hồi lặp lại lần nữa, nhìn gỉ sét vậy thôi chứ thật ra rất chắc chắn là đằng khác.

Tần Nguỵ không ngủ lại trong nhà, nơi này không phải nhà của hắn, căn phòng rách nát kia càng không phải lãnh địa của hắn, nơi hắn muốn chiếm hữu chỉ có nhà của Tuế Lộ mà thôi.

Cô gái giống như con thú nhỏ dẫn động vật ăn thịt nguy hiểm về nhà, nhưng lại không hề nhận ra, sẵn lòng tốt bụng cho con thú ăn thịt khát máu kia ở lại cái ổ mềm mại ấm áp của mình, đến cuối cùng, cái ổ mà mình dốc sức xây dựng bao lâu nay lại rơi vào tay của con thú ăn thịt tham lam kia.



Không những vậy, con thú ăn thịt còn muốn cắn chặt vào cổ thú nhỏ, không để thú nhỏ trốn thoát.

Suy nghĩ kỳ lạ này khiến cho Tần Nguỵ hưng phấn hơn bao giờ hết, bước chân cũng nhanh hơn trước rất nhiều.

Tuế Lộ có đưa cho hắn chìa khoá nhà, vì vậy, Tần Nguỵ không chút khó khăn mà đường đường chính chính bước vào nhà. Nói thật, cho dù không có chìa khoá, hắn cũng có thể vào trong, nhưng hắn lại vẫn rất mong chờ Tuế Lộ tự nguyện đưa cho hắn chìa khoá.

Như vậy nghĩa là cô biết hắn sẽ đến, và chấp nhận hắn tiến vào lãnh địa của cô.

Nghĩ đến đây, răng nanh vừa đâm sâu vào tuyến thể của Tuế Lộ lại bắt đầu ngứa.

Sau khi đến nhà nhỏ của Tuế Lộ, lần này Tần Nguỵ không ngủ trong phòng của mình mà đi thẳng đến phòng Tuế Lộ.

Lộ Lộ nói, hắn có thể ngủ cùng cô, vậy nên hắn sẽ thực hiện ngay tối nay, không cần chờ đợi cô về cũng được, hắn sẽ miễn miễn cưỡng cưỡng mà ngủ trong chăn đệm của cô.

Dù sao, từ tối mai, hắn sẽ được ôm cô thật chặt, còn hôm nay, tạm bợ một chút cũng chẳng sao cả.

Tần Nguỵ sung sướng vùi mặt vào gối đầu của Tuế Lộ, thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Trời tang tảng sáng, ánh trăng lùi dần, để lộ những tia nắng ban mai mềm mại, có phần yếu ớt.

Cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, không có một tia sáng nào có thể lọt vào trong.

Bên trong phòng ngủ, âm thanh tích tắc của đồng hồ vang lên đều đặn, kim giờ chậm chạp tiến đến vị trí số bốn, giây tiếp theo, một cái bóng đen phản chiếu lên trên mặt kính đồng hồ.

Cái bóng đen lắc lư, chậm rãi tiến về phía giường ngủ, nó hơi cúi xuống, nhìn nhìn thiếu niên đang yên giấc nồng trên giường hai giây, sau đó lại rút trở về bên dưới cái bóng của đồng hồ treo tường.

Không gian lại quay về trạng thái yên ắng tĩnh mịch như thường chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc không ngừng.