Sau khi nghỉ ngơi thật tốt, Cẩm Nguyệt quyết định rời khỏi thế giới này. Cô không thể tiếp tục kéo dài thời gian thêm nữa, dù sao thì cũng không thể tìm ra phương pháp giải quyết nào tốt hơn. Cẩm Nguyệt biết dù cô có lưu luyến bốn người bọn họ như thế nào thì khi tiến vào thế giới tiếp theo, ký ức và toàn bộ tình cảm của cô cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
Những gì mà cô mất đi khi thế giới này kết thúc sẽ quay lại nếu cô trở về nơi mà cô nên ở.
Vậy nên chuyện duy nhất mà cô có thể làm lúc này chính là xoá bỏ hoàn toàn sự tồn tại của bản thân, để bọn họ không nổi điên khi thấy cô biến mất.
Cẩm Nguyệt khôi phục lại năng lực vốn có, sau đó nhỏ giọng niệm chú, phong ấn toàn bộ ký ức có liên quan đến cô trong đầu của những người đàn ông. Nếu tương lai có duyên gặp lại lần nữa, những ký ức này sẽ tự động khôi phục lại như cũ, vậy nên, nếu muốn những ký ức này quay về, chúng ta chỉ có thể chờ đợi chút khả năng mong manh này mà thôi.
Sau khi Cẩm Nguyệt rời đi, thế giới này sẽ tự động sửa chữa những ảnh hưởng khi cô đến sinh ra, ví như vì sự xuất hiện của Cẩm Nguyệt mà những người đàn ông kia đều không hề liên quan gì đến nhau lại tụ lại một chỗ, thế giới lúc này sẽ tiến hành một số điều chỉnh nho nhỏ để các sự việc diễn ra tự nhiên hơn.
Mà nhóm đàn ông bị phong ấn ký ức ban đầu còn sinh hoạt bình thường, nhưng kể từ khi bọn họ gặp nhau, cả bốn đều cảm thấy dường như bọn họ đã làm mất điều gì đó vô cùng quan trọng.
Trong lòng cảm thấy trống rỗng, mà cảm giác này lại càng rõ rệt hơn mỗi khi Cố Bân gặp mặt bạn tốt Lâm Tử Phong của mình.
Cảm giác thật khó chịu, giống như trước đây có thứ gì đó mà bọn họ vô cùng yêu thích đã biến mất không thấy đâu, nhưng khi ngẫm lại thì không hề tìm thấy bất kì dấu vết nào để lại, cuộc sống vốn nhàm chán càng thêm không có gì vẻ vang.
Cố Bân và Lâm Tử Phong là những người đầu tiên phát hiện ra vấn đề, sau này bốn người trò chuyện với nhau mới biết được tất cả đều có cảm giác giống nhau. Nhưng không một ai biết được nguyên nhân, thế nên bọn họ chỉ có thể lờ đi chuyện này.
Mà sự khác biệt nhất chính là tính tình lãnh đạm, cả bốn người đàn ông đều không hề có bất cứ dục vọng hay là hứng thú gì đối với "tình yêu". Khi cha mẹ bọn họ muốn tìm cho họ những người môn đăng hộ đối để kết hôn, trong lòng bọn họ đều kịch liệt phản đối.
Người lớn trong nhà cũng không còn cách nào, thậm chí bên ngoài còn đồn đãi rằng bốn người bọn họ là gay.
Nhưng chỉ có trong lòng bọn họ mới hiểu rõ, tất cả không hề giống nhau.
Bóng hình xinh đẹp mà lại mở ảo mà bọn họ không thể nhìn thấy rõ ở trong mơ lại là điều duy nhất khơi dậy toàn bộ tình cảm trong lòng bọn họ. Hệt như tình yêu bị ai đó phong ấn, chỉ có thể bày tỏ ở trong mộng, tình cảm ấy mãnh liệt đến mức chính bọn họ cũng không chịu nổi, chỉ muốn ôm người ấy vào trong ngực, hung hăng hôn lên môi mà yêu thương. Nhưng khi bọn họ đuổi theo, bóng hình xinh đẹp ấy lại hoá tàn ảnh rồi biến mất không thấy đâu.
Sau khi tỉnh lại, bọn họ mới phát hiện dường như những gì trong mơ đều chưa từng xảy ra, mọi thứ đều xa lạ giống như chuyện của người khác.
Những người thông minh hơn người như bọn họ làm sao không phát hiện ra vấn đề kia chứ!
Nhưng cho dù là bọn họ... lúc này cũng bất lực.
Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể ở trong mộng, cẩn thận ngắm nhìn bóng dáng mơ hồ kia, vì để đối phương không biến mất mà chỉ có thể yên lặng dõi theo.
Cho dù chỉ nhìn thôi cũng đã đủ rồi.
Bọn họ thậm chí muốn vĩnh viễn ở lại bên trong giấc mộng này không bao giờ tỉnh lại, đối với cái xác không hồn ở bên ngoài chẳng còn chút luyến lưu gì, cảm thấy ở nơi này bọn họ mới có thể sống đúng với bản thân mình, ra dáng của một con người.
Nhưng hiện thực không cho phép bọn họ cứ ở trong mơ mãi, cho dù có quyến luyến bao nhiêu, họ cũng phải quay về thực tại.
"Em rốt cuộc là ai? Đi vào giấc mơ của anh, quấy nhiễu lòng anh. Phải làm cách nào mới tìm được em, chẳng sợ em chỉ là một giấc mộng."