[Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ

Chương 35



Khi Đường Ngọc Phỉ cầm thiệp chúc mừng chạy về trong vui sướng, cô mới phát hiện Thẩm Thủ Ý vẫn luôn đuổi theo phía sau cô, anh cầm ô đi một cách hoảng loạn, Pharos đi trước thì lo lắng kêu không ngừng.

“Thẩm tiên sinh, em….”

Ngọc Phỉ phấn khởi cầm tấm thiệp chạy về phía Thẩm Thủ Ý, cô nói chưa dứt câu đã bị ôm vào một vòng tay ướt lạnh. Thẩm Thủ Ý ôm chặt lấy cô, đôi tay như dùng sức siết chặt lấy eo cô.

“Em đã tìm thấy thiệp mà anh định tặng cho em rồi.” Đường Ngọc Phỉ tựa đầu vào vai anh, ghé sát bên tai anh vui vẻ nói.

“Không quan trọng.” Giọng Thẩm Thủ Ý có chút khàn khàn, dùng sức ôm lấy thân hình nhỏ bé ở trong lòng. Vào lúc cô chạy đi tìm, đột nhiên anh lại cảm thấy tấm thiệp đó cũng chẳng đáng giá chút nào, nó đâu đáng giá tới mức khiến cô gái nhỏ ấy phải liều mạng đi tìm như vậy chứ?

Cơn mưa lớn khiến anh sợ hãi, nhưng cô lại đưa ô đưa cho anh. Anh cùng Pharos hốt hoảng đuổi theo cô một lúc lâu, những cảm xúc ban đầu trong lòng đã sớm biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại những lo lắng và yêu thương.

Nghĩ đến việc cô vì mình mà phải dầm mưa lâu như vậy, anh lại cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Trở về thôi.” Mặc dù biết áo khoác của mình cũng đã ướt đẫm, nhưng Thẩm Thủ Ý vẫn cố chấp cởi ra khoác cho cô, ô cũng đưa lại cho cô.

Nhưng ngay sau đó Đường Ngọc Phỉ giơ ô lên che cho anh.

Thẩm Thủ Ý chỉ do dự trong nháy mắt rồi đưa tay ôm ngang cô lên, Đường Ngọc Phỉ sợ đến mức kêu lên một tiếng.

“Như vậy thì không cần đẩy tới đẩy lui làm gì nữa.”

Thẩm Thủ Ý cương quyết nói, vừa định đi thì Đường Ngọc Phỉ lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: “Thẩm tiên sinh, hoa.”

Đứng dưới mưa lâu như vậy, chắc hoa cũng đã hỏng hết rồi, Thẩm Thủ Ý không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng an ủi cô: “Bỏ đi, tôi sẽ tặng lại cho em bó khác.”

“Không được, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho em.” Đường Ngọc Phỉ kéo kéo cổ áo anh, khăng khăng nói rằng, cho dù như thế nào cô cũng muốn đi lấy về.

Cô nhóc khăng khăng muốn lấy về, Thẩm Thủ Ý đành phải đồng ý với cô, để cô một tay cầm dù một tay cầm bó hoa đã ướt đẫm, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực anh.

Hai người ướt đẫm như nhau cùng trở lại nhà Thẩm Thủ Ý. Beta sai

Hai người dắt theo chú chó Labrador cũng đã ướt đẫm về tới nhà Thẩm Thủ Ý.

Pharos ở ngoài cửa nghịch nước, Đường Ngọc Phỉ bị anh trực tiếp đặt lên sô pha, cô lập tức bật người lên vì sợ làm bẩn ghế sô pha: “Anh Thẩm, phòng em cách đây không xa.”

“Mưa lớn quá, đi tắm nước nóng trước đi.” Hiển nhiên Thẩm Thủ Ý không chịu để cô trở về một mình, anh sợ cô nhóc sẽ sinh bệnh. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Nhưng tôi không có quần áo để thay……”

Dường như Thẩm Thủ Ý cũng không nghĩ đến vấn đề này, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Em mặc tạm quần áo của tôi đi.”

Đường Ngọc Phỉ nghĩ dù sao anh cũng không nhìn thấy, vì thế thuận theo lời đề nghị này, cầm lấy quần áo anh đưa rồi đi vào phòng tắm.

Cảm giác chìm trong làn nước nóng khiến cô thoải mái không ngừng xuýt xoa, lỗ chân lông trên người đều nở ra, làn da lạnh buốt cũng dần ấm lên, khiến Đường Ngọc Phỉ thiếu chút nữa không muốn rời đi.

Áo sơ mi của Thẩm Thủ Ý rất rộng, dài đến ngang đùi cô, cô phải xắn ba vòng tay áo để cử động cho thuận tiện. Đường Ngọc Phỉ ở trước gương nhìn một lúc lâu, trong gương phản chiếu lại hình ảnh xinh xắn đáng yêu của cô gái nhỏ. Cô chợt nghĩ, đây không phải là chiếc sơ mi của bạn trai trong truyền thuyết sao?



Khi cô đẩy cửa phòng tắm ra cũng vừa lúc Thẩm Thủ Ý đã tắm xong, anh mặc đồ ngủ màu xám nhạt và đang lau lông cho Pharos. Mái tóc đen mới khô một nửa vẫn còn vương những giọt nước nhỏ, chảy dài xuống cổ áo chữ V làm lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ. Trên khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng hồng, dáng vẻ trong trắng ửng hồng đó quả thật có chút…quyến rũ.

Nuốt nước miếng, lúc này Đường Ngọc Phỉ mới đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Thủ Ý, nhỏ giọng nói: “Thẩm tiên sinh, nhân tiện em có thể tắm cho Pharos.”

“Pharos không cần tắm.” Thẩm Thủ Ý bất đắc dĩ nói, đem khăn mặt vắt lên người Pharos, sau đó giơ tay sờ tóc của Đường Ngọc Phỉ, quả nhiên tay anh dính một vệt nước: “Máy sấy tóc đã đặt ở ở trên bàn trà, đừng để cảm lạnh.”

Đường Ngọc Phỉ nhìn Pharos một cái, bắt đầu làm nũng: “Anh Thẩm, anh có thể sấy tóc cho em được không?” Cũng đã giúp Pharos lau lông rồi, tiện thể giúp cô chắc không quá phận đâu nhỉ? Cô cũng không có ý định tranh giành tình cảm đâu.

Thẩm Thủ Ý ngớ người, ma xui quỷ khiến gật đầu, ngay lập tức đã nghe tiếng reo hò của cô nhóc, cô ngoan ngoãn chạy đến sô pha ngồi xuống.

Khóe môi Thẩm Thủ Ý hơi cong lên, bật máy sấy rồi đưa lên tay kiểm tra nhiệt độ, cho đến khi có khí nóng mới chuyển qua tóc của cô.

Tóc Đường Ngọc Phỉ vừa dày lại vừa dài, Thẩm Thủ Ý rất sợ sẽ làm cô bị bỏng nên sấy rất cẩn thận. Đầu ngón tay luồn qua tóc cô, cảm nhận sự mềm mại, mượt mà khi mái tóc được sấy khô, anh thấy mình như đang chăm sóc cho Pharos cỡ lớn vậy.

Đường Ngọc Phỉ thoải mái nhắm mắt lại, lúc ngón tay Thẩm Thủ Ý ma sát vào da đầu cô còn mang theo một hồi tê dại, làm cô không chịu được mà run lên, nhưng rồi lại rất thích thú.

Ngay cả sấy tóc cũng nhẹ nhàng như vậy, cô không khỏi thầm thở dài một lần nữa nói, nguyên chủ đúng thật là không biết tốt xấu.

Vừa mới hưởng thụ được một lúc thì máy sấy tóc lại tắt, giọng nói dịu dàng của Thẩm Thủ Ý vang lên : “Đã khô rồi.”

“Anh Thẩm, tóc anh còn chưa khô, để em sấy giúp anh.” Đường Ngọc Phỉ cầm máy sấy tóc từ trong tay anh, vừa nói vừa cương quyết kéo Thẩm Thủ Ý ngồi xuống ghế sô pha, những khoảnh khắc thân mật như thế này cũng không có nhiều.

Thẩm Thủ Ý không còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống để cô nghịch ngợm, tùy ý để cô sấy tóc mình đến rối bù, chọc cô nhóc cười ha hả.

Thấy ngoài trời mưa vẫn chưa ngớt, Đường Ngọc Phỉ tranh thủ khi Thẩm Thủ Ý rời khỏi, cô lập tức lấy thiệp mừng ra sấy khô, sau đó trong lòng tràn ngập sự mong đợi rồi mở ra, nhưng những gì cô thấy là những dòng chữ được viết bằng bút máy đã bị nhòe đi.

Tấm thiệp bị phồng lên, Đường Ngọc Phỉ ngơ ngác mà nhìn nó, im lặng một hồi.

Cô vò đầu bứt tai và cố gắng dịch từng chữ một nhưng chỉ có thể nhận ra những từ đơn giản như “Em”, “Tôi”.

Rốt cuộc tấm thiệp này viết cái gì?! Đường Ngọc Phỉ cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Vừa lúc Thẩm Thủ Ý bưng một cốc sữa bò nóng đi tới, Đường Ngọc Phỉ tủi thân hỏi: “Anh Thẩm, tấm thiệp anh tặng em bị phồng lên rồi, anh không thể tự mình nói cho em biết anh viết cái gì sao?”

Không thể nhìn rõ sao? Trong lòng Thẩm Thủ Ý lúc này cũng không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là tiếc nuối, đưa cốc sữa bò cho cô rồi nói: “Uống sữa đi.”

“Anh nói cho em anh viết gì trên tấm thiệp này trước đã.” Giọng nói của cô nhóc tràn đầy mong đợi vang lên.

“…” Lần đầu tiên viết những lời như vậy, còn muốn anh đọc lên, anh không biết xấu hổ chắc?

“Không nhìn được thì thôi bỏ đi.” Thẩm Thủ Ý cũng chỉ có thể nói như vậy.

“Như vậy sao được. Anh Thẩm, anh không thể nói cho em biết sao?” Đường Ngọc Phỉ không buông tha, nói.

Nhưng lần này cho dù cô năn nỉ như thế nào, Thẩm Thủ Ý cũng không chịu nói. Vẻ mặt anh có hơi thất vọng, vành tai ửng hồng. Một lúc lâu sau, Thẩm Thủ Ý lại cứng nhắc lặp lại: “Trước hết uống sữa đi đã.”

Nhưng cô nhóc có vẻ tức giận nói: “Tôi cũng không phải trẻ con, uống sữa bò để làm gì chứ.”

Đường Ngọc bị anh chọc giận, trực tiếp đứng dậy đi tới giá rượu lấy ra một chai Vodka, mở ra tự rót cho mình nửa ly. Bây giờ cô tò mò chết đi được, cuối cùng thì trong tấm thiệp kia viết cái gì vậy, tại sao Thẩm Thủ Ý lại không chịu nói cho cô biết? Diễn đàn Vietwriter.vn



Cô ngước mắt chăm chú nhìn anh, thấy anh vẫn ngồi im, “hừ” một tiếng rồi uống cạn nửa ly rượu, không nói một lời.

Rượu là rượu ngon, nhưng bây giờ cô lại không có tâm trạng, vì vậy ngồi xuống một cái sô pha khác để chơi đùa với Pharos, không thèm để ý đến Thẩm Thủ Ý.

Biết cô nhóc đang tức giận, Thẩm Thủ Ý tràn đầy bất lực, không nói được câu nào an ủi. Anh nghĩ đến lúc chính mình nói ra những lời kia, anh cảm thấy như mình đang thổ lộ với mình. Nghĩ đến đây, Thẩm Thủ Ý một lần nữa rơi vào tuyệt vọng, rõ ràng trước đây không lâu anh còn lấy lý do tuổi tác để từ chối cô.

Bây giờ anh đột nhiên có chút hối hận.

Không biết xoắn xuýt bao lâu, đến khi Thẩm Thủ Ý định thần lại anh mới nhận ra trong phòng khách đã không còn tiếng ồn ào nữa.

Anh có chút lo lắng khẽ gọi: “Đường tiểu thư?”

Đáp lại anh chính là tiếng kêu của Pharos, cũng rất khẽ.

Thẩm Thủ Ý men theo âm thanh đi tới, sau đó nghe thấy tiếng thở đều và chậm rãi, tay cũng đụng vào một cánh tay mềm mại ấm áp. Đột nhiên đụng chạm làm Thẩm Thủ Ý giật mình, anh lập tức thu tay lại, ngay sau đó anh nhận ra cô nhóc hình như đã ngủ.

Mùi rượu thơm nồng truyền lên đầu mũi, Thẩm Thủ Ý có chút buồn cười vì cô nhóc không chịu uống sữa mà đi uống rượu để giải sầu.

Cúi người nhẹ nhàng bế cô lên, lòng bàn tay trực tiếp chạm vào da thịt cô khiến tim Thẩm Thủ Ý đập nhanh hơn, nhưng vẫn bình tĩnh bế cô vào phòng mình đặt cô lên giường.

Vừa mới đắp chăn lên đầu vai cho cô xong, Thẩm Thủ Ý đã nghe được rõ ràng tiếng lẩm bẩm của cô: “Quỷ keo kiệt.”

Còn tưởng rằng cô đột nhiên tỉnh lại, thân thể Thẩm Thủ Ý đột nhiên cứng đờ, Ngọc Phỉ nằm trên giường hồi lâu không có động tĩnh nào khác, chỉ có tiếng hít thở đều đều vang lên. Lúc đó anh mới thở phào nhẹ nhõm, biết vừa rồi là nói mớ.

Cô tức giận đến vậy sao? Ngủ rồi vẫn còn trách anh. Thẩm Thủ Ý có chút khó xử, cẩn thận ngồi ở mép giường, rất sợ sẽ đánh thức cô.

Thẩm Thủ Ý nhớ tới bó hoa cô nhóc nhặt lại, bèn lựa lấy những bông còn tươi, còn đặc biệt phân loại ra, sau đó dùng kéo cắt tỉa, tìm cái bình rồi cắm vào. Mặc dù không nhìn thấy, chỉ là anh cảm thấy vậy nhất định rất đẹp.

Lúc ấy anh không hiểu hỏi cô vì sao muốn đem hoa đặt ở nhà anh, cô lanh lợi nói lần sau nếu anh tặng hoa, cô sẽ cắm vào bình ở nhà cô.

Vòng vo nửa ngày, mục đích là muốn anh tiếp tục tặng hoa cho mình.

Anh không nói gì, thật ra ngày nào anh cũng rất sẵn lòng tặng cô một bó hoa hồng mới.

Thẩm Thủ Ý khẽ thở dài một cái, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc cô, cảm nhận được những sợi tóc mềm mại trong lòng bàn tay, anh khẽ lẩm bẩm: “Không phải em muốn biết tôi viết cái gì sao? Bây giờ tôi nói cho em, ngày mai không tiếp tục giận tôi nữa.”

“Tôi chưa bao giờ tặng hoa cho các cô gái, cũng không biết làm thế nào để bày tỏ tình cảm với con gái, tôi thực sự vụng về trong việc bày tỏ, nhưng tất cả đều là thật lòng.”

“Trước khi mất đi đôi mắt này, tôi đã nhìn thấy mặt trời, nhìn thấy nhiều thứ rực rỡ và tươi đẹp trên thế giới. Vốn dĩ, tôi luôn nghĩ rằng tôi may mắn hơn những người mù khác, ít nhất tôi không cần dựa vào tưởng tượng và suy đoán, đến khi tôi gặp em.” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ngọc Phỉ, tôi không biết em trông như thế nào, nhưng tôi nghĩ rằng em là một người rất xinh đẹp rực rỡ như hoa, với tôi là điều đẹp đẽ và lộng lẫy nhất.”

Sau khi tôi gặp em tôi càng khao khát nhiều hơn, vọng tưởng có thể nhìn thấy mọi dáng vẻ của em, lúc ấy tôi mới biết hóa ra tôi cũng là một kẻ tham lam như vậy.

Thẩm Thủ Ý nói xong, thu tay lại, ngồi trong bóng tối không nói một lời nào.

Thẩm Thủ Ý không thể thấy Đường Ngọc Phỉ đáng lẽ đang ngủ, lại mở mắt lặng lẽ nhìn anh.