Yến Lang đã mở miệng, người chết còn có thể làm cho sống lại, đừng nói gì đến loại đẳng cấp gà rù (cùi bắp) như Cao Lăng hầu phu nhân.
"Tĩnh Thu, ngươi nói vậy là sao? Ta chính là cữu mẫu của ngươi đấy!"
Bà ta tức giận cả mặt đều đỏ bừng, đầu tiên giáo huấn Yến Lang vài câu, rồi lườm Lâm thị: "Thân mẫu Tĩnh Thu mất sớm, cũng chưa kịp dạy bảo nó, nhưng ngươi đã gánh vác một tiếng mẫu thân của nó, vậy mà cũng không biết quản giáo cho tốt? Bằng hữu thân thích không nói, người ngoài mà thấy thế, chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao!"
Lâm thị dù gì cũng là kế mẫu, lại chưa từng dạy dỗ nhi nữ, lúc này rốt cuộc hơi lúng túng. Yến Lang nắm lấy tay bà, ngăn lời bà sắp nói, liếc Cao Lăng hầu phu nhân một cái, nhàn nhạt nói: "Mẫu thân rất tốt, ta cũng không cảm thấy tính nết nà của mình có gì xấu. Cữu mẫu có biết chữ không? Đọc qua kinh thư bao giờ chưa? Hiểu lễ nghi liêm sỉ sao? Thánh nhân đã giảng dạy lấy chính nghĩa báo oán, lấy đức trả ơn. Ngươi lấy tiêu chuẩn của thánh nhân đòi hỏi người khác, lấy tiêu chuẩn của tiện nhân cho mình, đương nhiên cảm thấy cả thiên hạ đều thiếu nợ ngươi."
Cao Lăng hầu phu nhân chưa từng nghe những lời khiếm nhã tới mức này, trong lòng giận như bị lửa đốt, run rẩy trỏ vào cô, thở hổn hển, trở mình, nhìn cô khinh khỉnh.
Nữ tì phía sau thấy không ổn, vội đỡ bà ta ngồi xuống, nào là bình tĩnh hít thở đều, nào là xoa lưng, dằn vặt hơn nửa ngày mới ổn định lại được.
Yến Lang ngoảnh mặt làm thinh, bưng trà muốn đưa cho khách: "Cữu mẫu còn có việc gì? Không có việc gì thì về đi, ở đây chúng ta đang rất bận."
Cao Lăng hầu phu nhân hung tợn liếc xéo cô, hậm hực: "Đương nhiên là có chuyện rồi."
Nói xong, vẫy tay, căn dặn nữ tì phía sau: "Đi mời Lý lão gia vào. Lão đã lớn tuổi rồi cũng thật sự đáng thương."
Người bà ta nói chính là Lý Phúc Thành.
"Chờ đã!" Lâm thị nghe vậy hét to một tiếng, gọi nữ tì kia lại: "Ở đây là Thẩm gia. Muốn mới khách nhân hay bằng hữu nào đều do người Thẩm gia tự quyết định, không tới lượt người khác khua tay múa chân."
Bà lộ vẻ tức giận, giọng trào phúng: "Phu nhân nếu muốn tác oai tác quái, xin hãy về Lục gia, làm ầm thế nào cũng không ai quản. Nhưng ở nhà, ở đất chúng ta, mong ngươi có chút quy củ, làm ầm lên, e sẽ tổn hại giao tình giữa hai nhà, cũng làm mất thể diện của ngươi!"
Cao Lăng hầu phu nhân mang Lý Phúc Thành tới đây chính là có ý muốn nhục mạ Lâm thị. Thấy Lâm thị bộc lộ sự tức giận, lòng bà ta trái lại có chút dễ chịu, giả bộ cười cười: "Đó là người thân thân nhất của ngươi, làm gì có chuyện qua một đêm liền thù hận? Đánh gãy xương vẫn còn gân nữa là."
Rồi bà ta lại tận tình khuyên bảo: " Cha mẹ là thiên hạ. Trước đây lão có khốn nạn thế nào cũng vẫn là thân phụ của ngươi. Giờ lão già rồi, không sung sướиɠ nổi nữa, ngươi là nữ nhi lại không nhận lão, để người ngoài nghe được, chẳng phải sẽ cảm thấy ngươi bạc bẽo sao? Thân phụ cũng mặc kệ, chính là đi ngược với người đời."
Lâm thị ngơ ngẩn ở Lý gia bao nhiêu năm thì phải chịu đựng từng ấy năm. Lý Phúc Thành ra ngoài đánh bài thua, liền về nhà đánh chửi, trút giận lên nhi nữ, xuống tay không lưu tình.
Mẫu thân bà thực ra về sau cũng mang thai một hài tử đã được năm tháng, để rồi Lý Phúc Thành uống say nổi điên, đánh đập tàn tệ. Lâm thị tận mắt thấy thân mẫu ngã vào vũng máu bất tỉnh, sợ tới mức không dám khóc, lao thẳng đến nhà ngoại, gọi cữu cữu đến, chỉ kịp cứu sinh mạng của mẫu thân, mà bà cuối cùng lại không thể sinh con.
Sau đó, bà ngoại lại giúp mẫu thân Lâm thị tìm một gia tộc khác họ Lâm, là một tiểu quan, tuổi tác hơi lớn một chút nhưng là người hiền lành, nhân phẩm tốt, trước đây cũng từng có thê nhi(vợ con), chỉ là sau một trận bệnh dịch cùng mất.
Mẫu thân Lâm thị đối với người được chọn này rất vừa lòng, Lâm thị cũng không có dị nghị, hai nhà thương lượng với nhau, liền lặng lẽ làm hôn sự, thực nhanh trở thành người một nhà.
Kế phụ tính tình ôn hòa, nói chuyện nhẹ nhàng. Nghe nói bà muốn học chữ, liền lấy bút mực từ thư phòng ra, dạy bà viết từng nét bút, sau khi uống rượu xong còn sẽ đối với bà mấ câu thơ. Lâm thị từ đó mới biết, thì ra không phải nam nhân nào khi uống rượu cũng sẽ đánh lão bà hài tử, nỗi lo lắng lúc mới vào Lâm gia của bà cũng rất mau tan biến.
Bà âm thầm cùng mẫu thân nói chuyện, tìm ngày lành, sửa thành họ Lâm, cũng cùng Lý gia đoạn tuyệt quan hệ.
Lý Phúc Thành thiếu một đống nợ, Lâm gia lấy ra năm mươi lượng bạc, lão ta liền không do dự ấn dấu tay vào đơn đoạn tuyệt tình thân, nói rằng từ đây không còn có nữ nhi này.
Thân tình đều đã chặt đứt, lúc này lại mò tới, không cảm thấy ghê tởm sao?
Lâm thị thấy Cao Lăng hầu phu nhân hăm dọa, chữ nào chữ nấy đều nói bà không nhận người phụ thân này, chính là vô nhân tính, làm tổn hại nhân luân(*), bà chỉ cười lạnh một tiếng, phân phó người đi lấy đơn đoạn tuyệt thân tình có dấu vân tay của Lý Phúc Thành năm đó tới, nói: "Lời do chính mồm lão ta nói, giấy do chính lão xác nhận, lúc này muốn sửa chữa? Đạo lý ở đâu vậy! Ơn dưỡng ɖu͙ƈ lớn hơn trời? Bảy tuổi ta đã tới Lâm gia, ăn cơm của Lâm gia mà lớn lên, chịu Lâm gia không ít ân huệ, hiện giờ lại đi nhận Lý Phúc Thành, rốt cuộc là cái đạo lý gì?"
* Nhân luân: luân lí làm người.
Cao Lăng hầu phu nhân trầm mặc không nói, Lâm thị liền cười nhạo: "Lục phu nhân, đây là chuyện riêng của ta và Lý Phúc Thành, không liên can gì tới ngươi. Nói rộng ra cũng là chuyện của Lâm gia, Thẩm gia và Lý Phúc Thành, đồng thời cũng không cần ngươi can thiệp. Nếu thấy khó chịu vì quá nhàn rỗi, liền tìm một nơi mà tự giải quyết. Còn thật sự không tìm được thì giúp ta quét dọn cái sân ngoài kia, đừng nhảy nhót lung tung cả ngày, châm ngòi thị phi!"
"Phu nhân có ý chí thật sắt đá." Cao Lăng hầu phu nhân oán giận nghẹn lời, xanh mặt trợn mắt nhìn bà nửa ngày mới không tình nguyện thở dài, lắc đầu nói: "Thân sinh phụ thân mà cũng nhẫn tâm như thế cho được......"
Lâm thị nghe xong, lười đáp lại, chỉ ngẩng đầu lên nói to với đám tôi tớ bên ngoài: "Ta họ Lâm, phụ thân ta cũng họ Lâm, điều này là chắc chắn. Nếu có người nào dám dùng tên ta tới Thẩm gia tống tiền, cứ việc lấy gậy đánh đuổi, không cần nể mặt!"
Lý Phúc Thành vốn còn trơ mặt ra đứng ngoài cửa, nghe đến đó cũng có chút run sợ, ngượng ngùng cười, cuối cùng cũng lặng lẽ rút lui.
Cao Lăng hầu phu nhân thầm mắng một tiếng phế vật, mí mắt đi xuống một gục xuống, lạnh mặt, lạnh lạnh: "Phu nhân đã lãnh khốc như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn."
Yến Lang càng xem chuyện này càng phiền lòng, thật muốn ra gác cổng, trực tiếp đào một cái hố chôn, chỉ là đã nghĩ đã sớm định ra kế hoạch, chung quy vẫn nhịn xuống.
"Cẩn thận nghĩ lại, lời trước đó cữu mẫu nói, hình như cũng có chút đạo lý." Không biết từ chỗ nào, cô lấy hạt dưa ra, đưa lên miệng cắn: "Lý Phúc Thành đã già không nơi nương tựa, thực sự đáng thương. Chẳng là, mẫu thân đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với lão, ấn tín đều có, cả đời không qua lại với nhau, không ai có thể nói gì. Đã vậy, không bằng chúng ta tìm biện pháp tốt cho đôi bên......"
Cao Lăng hầu phu nhân bị cô làm nghẹn quá nhiều, không dám tùy tiện đáp, mặt đầy ngờ vực nhìn cô, theo bản năng trốn tránh.
Lâm thị thấy thế bật cười, tiếp lời cô: "Biện pháp gì?"
"Cữu mẫu luôn lương thiện, tâm địa hiền lành, nếu Lý Phúc Thành đáng thương như vậy, chi bằng thay mẫu thân ta nhận cha, đón lão ta về nuôi dưỡng." Yến Lang cười mỉa nhìn Cao Lăng hầu phu nhân: "Kể từ đó, Lý Phúc Thành có nhà để sống, cữu mẫu được như ước nguyện, mẫu thân cũng miễn phiền toái. Một mũi tên trúng ba cái đích, chẳng phải hoàn hảo sao?"
Cao Lăng hầu phu nhân dùng hết sức mới không nhảy dựng lên đập cho cô một phát, dù vậy, bà ta cũng thấy cổ họng tanh ngọt như muốn hộc máu.
"Phụ thân ta vẫn còn sống, lại chẳng thân quen gì Lý Phúc Thành, làm thế nào có thể nhận hắn làm cha?" Bà ta cả giận rống lên: "Thẩm Tĩnh Thu, ngươi quả thực nói năng bậy bạ!"
"Ngươi cũng biết là nói năng bậy bạ, còn dám đến nhà ta giảng giải? Đầu óc ngươi ở đâu?!"
Yến Lang chợt lạnh mặt đi, đem hạt dưa trong tay nắm lên, rải đầy đầu bà ta: "Cữu mẫu, Tây Dương(*) bị não tàn có ăn mấy cái này không?!"
* Tây Dương: người Tây.
Cao Lăng hầu phu nhân suýt chút nữa nhảy dựng lên, phủi vội hết số hạt dưa trêи người xuống, run run nói không ra lời: "Ngươi, ngươi!"
"Ngươi cái gì mà ngươi, lời nói cũng không ra, còn dám ra ngoài!" Yến Lang đẩy bà ta ra, lạnh giọng quát: "Người đâu, đánh đuổi bà ta đi cho ta!"
Cao Lăng hầu phu nhân biến sắc gào: "Ngươi dám!"
Tiếc rằng đây là Thẩm gia, dám hay không dám đều do Yến Lang định đoạt. Lâm thị tuy cũng kinh ngạc vì sao kế nữ lại đột nhiên lộ mặt thật, nhưng không lên tiếng, ngầm đồng ý với sự phân phó của cô.
Phủ binh thủ vệ bên ngoài nghe tiếng liền vào cửa, không nói nhiều lời liền vác Cao Lăng hầu phu nhân lên, nửa kéo nửa túm ra ngoài.
Lâm thị thấy người đi rồi, lúc này mới có chút lo lắng thốt lên: "Tĩnh Thu......"
"Sớm muộn gì cũng phải lộ mặt thật, chọn ngày(nhẹ nhàng) không bằng nhằm ngày(bạo lực)." Yến Lang trong lòng sớm có tính toán, không hoảng loạn, an ủi vỗ tay Lâm thị, trêи mặt cười cười, ánh mắt lại lạnh nhạt: "Bà ta không muốn cho chúng ta sống yên ổn thì tốt nhất chuẩn bị chết đi."