Xuyên Nhanh: Ta Làm Vai Ác Khóc Lóc Thảm Thiết

Chương 31: Ta muốn làm hoàng đế (28) (1)



Edit + Beta: YuanKit

Thời điểm cô phóng ngựa đuổi theo đội ngũ, hệ thống nhịn không được nhắc nhở: "Tú Nhi, ngươi đã đắc tội Mộ Dung Thịnh, ta đoán hắn thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi."

Yến Lang khinh miệt bảo: "Lúc hắn còn sống ta còn không sợ, huống gì lúc chết?"

Hệ thống cạn lời, âm thầm đánh một chuỗi: "66666666(1)."

Bàng Chương tuy tin tưởng năng lực xử trí của Yến Lang, nhưng chung quy vẫn cảnh giác, cố ý dẫn đội ngũ đi chậm lại. Nếu có gì ngoài ý muốn có thể tùy thời thêm viện trợ.

Yến Lang phi ngựa đuổi theo. Ông ta quan sát trêи dưới, thấy người không sao, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống: "Quận chúa bình an không việc gì, mạt tướng đã có thể an tâm."

Yến Lang cảm tạ tâm ý, lại tới chỗ Lâm thị báo câu bình an. Bàng Chương ra lệnh, đội ngũ nhanh chóng đi tiếp, đến lúc chạng vạng cũng rời khỏi Kim Lăng, tiến vào trong tường thành.

Đi theo không thiếu nữ quyến, một đường bôn ba mệt nhọc không có ai kêu khổ. Mọi người ăn cơm chiều, liền nghỉ tạm, ngày thứ hai tiếp tục khởi hành, rốt cuộc sau giờ ngọ cũng đến Thọ Châu.

Xa Kỵ tướng quân Tào Tín tự mình ra khỏi thành nghênh đón, thấy Yến Lang cùng Lâm thị, trước tới thi lễ: "Ta vì đảm đương chức vụ mà không được thoát ra, chưa từng đến Kim Lăng viếng thăm, kính xin quận chúa cùng tẩu phu nhân thứ lỗi."

Lâm thị nghe được câu "Tẩu phu nhân", thoáng nhớ tình cảnh của trượng phu còn sống, đau xót rơi lệ. Yến Lang trịnh trọng cảm tạ: "Đại ân của tướng quân mẫu nhi ta vô cùng cảm kϊƈɦ."

"Quận chúa nói vậy là không đúng với ta rồi." Tào Tín vội vàng xua tay: "Đại tướng quân coi ta như huynh đệ, ta quan tâm thê nữ của hắn chẳng lẽ không phải trách nhiệm hay sao?"

Cửa thành không phải nơi hàn huyên, mọi người cũng không nói nhiều, nhích người vào thành, thu xếp vào châu phủ, buổi đêm gặp nhau nói chuyện, nửa đêm thổn thức.

Hoàng đế đã thả người Thẩm gia đi, đương nhiên không có chút rắc rối gì, giờ lại đến Thọ Châu, có phủ binh Thẩm gia hỗ trợ, càng không sợ sơn phỉ. Yến Lang luôn tạ ơn Tào Tín, sau khi nghỉ ngơi lấy sức, ngày thứ hai sau giờ ngọ lần nữa lên đường.

Lâm thị nhỏ nhẹ hỏi: "Sao không dừng ở đây thêm mấy ngày? Ta thấy Tào tướng quân tha thiết mời lại, thật sự là tình cảm chân thành."

"Đi muộn sẽ sinh biến, chưa ổn định xong thì nơi đâu cũng chưa được dừng chân." Yến Lang đáp: "Mọi việc nên lấy ổn thỏa làm trọng."

Lão quản gia cười khen: "Cô nương suy xét rất thỏa đáng."

Lâm thị thấy hai người này đều như vậy, không có ý kiến gì.

Mọi người xuất phát từ Thọ Châu, đi tiếp bảy ngày, đến khu vực Hoài Châu liền đến trạm dịch nghỉ tạm. Người trong trạm dịch biết đó là cô nhi quả phụ của Trấn Quốc Công nên đặc biệt tặng rổ trái cây tươi đầu mùa, bày tỏ lòng kính trọng.

Hoàng hôn qua đi, quanh trạm dịch bao phủ bởi ánh chiều tà. Lâm thị và Yến Lang dùng bữa xong trở về phòng nghỉ. Nửa đêm, bên ngoài chợt ồn ào hẳn lên, không bao lâu liền có người hầu tiến đến gõ cửa.

"Cô nương, cô nương?" Lão quản gia vui mừng, nghẹn ngào gọi: "Mau dậy đi, thiếu gia còn sống. Ngài ấy sai người tới truyền tin!"



Yến Lang vội khoác áo ra cửa, vừa vặn đâm phải Lâm thị. Hai người cùng nhau xuống lầu, chưa hỏi chuyện mà hai mắt đã đẫm lệ.

Trong viện một hán tử cường tráng đứng, gò má ngăm đen, do suốt đêm đi lại, sương thu buổi đêm lạnh lẽo mà trêи mặt ẩn một tầng mồ hôi nóng.

Hai mắt hắn ta sáng ngời, giọng mãnh liệt kêu: "Phu nhân, cô nương, thiếu gia còn sống! Ngài được thợ săn đại mạc cứu, hôn mê hơn nửa tháng, vừa tỉnh liền gấp gáp tìm người đưa tin!"

Lâm thị trào dâng nước mắt: "Thật ư?!"

"Thật ạ." Đại hán đó nói: "Ta mang theo ngọc bội của thiếu gia, phu nhân nhìn là biết!"

Lâm thị run rẩy nhận ngọc bội, cứ vuốt ve mãi, nước mắt từ gò má lăn xuống: "Người còn sống là tốt, tốt rồi!"

Yến Lang khóc không thành tiếng, hai người ôm nhau khóc rống.

Lúc này đã là đêm khuya, có chút động tĩnh là truyền đi rất xa, chưa nói tới tiếng khóc lóc ầm ĩ. Mấy người khác tỉnh giấc, lòng tràn đầy tức giận đến, sau khi hiểu ngọn nguồn sự việc lại bùi ngùi trở về.

"Trời cao phù hộ a. Định Bắc Bá(2) còn sống thì Thẩm gia sẽ có người kế thừa quản lý, tìm được đường sống."

"Đúng vậy. Từ đây, Thẩm phu nhân và Vinh An quận chúa cũng có cái để dựa vào."

"Đại khái là trong cái rủi có cái may."

Sáng sớm, Yến Lang kêu người vào trạm dịch xin lỗi khách trọ do đêm qua quấy nhiễu người khác.

Vốn tưởng rằng huynh trưởng đã từ trần, không ngờ bỗng biết người còn sống làm ai cũng vui mừng khôn xiết, xúc động vô cùng.

Có thể dừng ở trạm dịch hoặc là thương gia thường lui tới, hoặc là quan to có thân nhân hiển quý, hay người kính nể Thẩm Bình Hữu, còn lại không muốn đắc tội người Thẩm gia. Tất cả đều vui vẻ tán đồng, tập trung sôi nổi đến chúc mừng.

Tin Thẩm Dận Chi còn sống truyền về, mặt Yến Lang và Lâm thị đều sáng sủa thêm ba phần, ngày tiếp theo thu thập gọn gàng, cơm trưa không ăn liền vội vàng lên đường.

Mọi người biết các nàng lúc này hẳn là nóng ruột muốn gặp Thẩm Dận Chi, đứng trước cửa trạm dịch tiễn, thấy đoàn người Thẩm gia đoàn người rời đi mới sụt sịt cảm động.

"Hoàng đế bỏ qua cho chúng ta vì gã biết nhi tử kế thừa Thẩm gia biệt tích, khó có thể hồi phục. Nếu biết ca ca còn sống, gã chưa chắc sẽ không đổi ý —— Dù không giết chúng ta, sợ cũng sẽ sai người ập đến Kim Lăng, giả làm con tin, áp chế ca ca."

Yến Lang thúc giục mọi người tăng tốc, bước lên xe ngựa, lấy bút mực ra viết thư cho người trong kinh báo tin Thẩm Dận Chi chưa chết. Cô ngẩng đầu nói với Lâm thị: "Cũng may nơi này cách xa Kim Lăng, tin tức truyền đi cũng mất chút thời gian. Đến khi Kim Lăng biết chuyện, chúng ta e đã tới Hà Tây."

"Người truyền tin có phải tới hơi sớm không?" Lâm thị bảo: "Nếu bảo hắn chậm chút, chúng ta cũng kịp chuẩn bị đầy đủ."

"Không thể chậm hơn nữa." Yến Lang đáp: "Tin ca ca chưa chết cần phải cho người Thẩm gia bên ngoài biết, bằng không độ tin cậy rất thấp, đây là điều đầu tiên. Vả lại, nếu muộn hơn, chúng ta muốn hội họp với ca ca phía bắc, thân tín bằng hữu của phụ thân cũng sẽ ở đó. Bọn họ hiểu quá rõ về huynh muội chúng con, có thể sẽ tìm ra đầu mối."



Lâm thị lẳng lặng nhìn cô thật lâu, khẽ thở dài, bàn tay phủ trêи tay cô: "Vất vả cho con rồi."

Yến Lang định giả dạng thành Thẩm Dận Chi, đương nhiên cũng phải tìm một người ăn mặc thành Thẩm Tĩnh Thu. Tuy cũng có thể làm Thẩm Tĩnh Thu giả chết, thân phận này cứ như vậy mà mất nhưng không khỏi sẽ làm người khác nghi ngờ.

Thẩm Dận Chi vừa xuất hiện, Thẩm Tĩnh Thu liền chết, phải chăng quá mức trùng hợp?

Hơn nữa, lưu lại một thân phận như vậy cũng nhiều thêm một đường lui, tương lai chưa chắc đã không có tác dụng.

Nữ tì bên người Thẩm Tĩnh Thu, Lan Đình có vóc người xấp xỉ nàng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu rõ nàng lại thông minh nhạy bén, là người giả dạng tốt nhất được chọn.

Thẩm gia có khách nhân tinh thông thuật dịch dung. Lão quản gia biết được tính toán của cô liền mời ông ta tới dạy cho Yến Lang và Lan Đình. Yến Lang vốn rành việc này nên vài lần là hiểu, Lan Đình nhanh nhạy, sớm chiều sống chung với Thẩm Tĩnh Thu mười mấy năm cũng tiến bộ thần tốc.

Dáng người Thẩm Tĩnh Thu rất cao, trong đám nữ lang không tính là lùn, nhưng so với Thẩm Dận Chi vẫn kém chút, dưới giày lót thêm vào mới xem như bù được.

Nàng là muội tử cùng mẹ với Thẩm Dận Chi, dung mạo gần giống nhau, sau khi giả trang trông như huynh đệ sinh đôi, ai cũng không kiếm ra điểm bất đồng.

Lão quản gia tận mắt nhìn huynh muội bọn họ lớn lên, đi vòng quanh quan sát, bất giác đỏ hốc mắt.

"Giống quá." Lão bùi ngùi bảo: "Quả thực y chang Đại thiếu gia."

Thẩm Tĩnh Thu từ nhỏ theo cha ở quân doanh, hiển nhiên biết hết bằng hữu của ông và thân tín thuộc hạ, lại có lão quản gia ở bên chỉ điểm nên ngày sau gặp nhau cũng không đến mức sai lệch.

Yến Lang nhìn vào gương, nhớ kỹ đặc điểm dung mạo, loại bỏ lớp dịch dung trêи mặt thành tướng mạo của nam tử trẻ tuổi, cùng Lâm thị và lão quản gia dịch dung cho Lan Đình giống mình rồi từ biệt, mang theo mấy tử sĩ của Thẩm gia, phi ngựa lao tới Hà Tây.

Trước kia cô cùng người Thẩm gia lên đường, tuy không ai kêu khổ nhưng dù sao mang theo nữ quyến, hành động không tiện, lại phải để tâm quan tài của Thẩm Bình Hữu, khó mà hành động. Lúc này chỉ có mấy tử sĩ gan dạ, trang bị nhẹ nhàng nên người như điện ngựa như gió, trong một ngày đã đến nơi tọa lạc của Thẩm gia, tổ trạch ở Hà Tây.

Dòng họ Thẩm gia nhiều thế hệ cư trú tại đây, cũng có người hầu quét tước trông coi tổ trạch. Yến Lang giả dạng thành Thẩm Dận Chi nhập phủ, thấy mọi người liền kể trận bại chiến ở Xương Nguyên, cái chết của phụ thân nên khóc rống một hồi. Cô ở trong phủ hai ngày liền nghe người ta hồi bẩm là phu nhân và quận chúa đã vào trong khu vực Hà Tây.

Yến Lang nghe tin đương nhiên không thể tiếp tục chờ trong phủ, dẫn người nghênh đón. Một nhà ba người cuối cùng lại gặp nhau nơi cổng thành trì.

Nhà gặp đại biến, phụ thân chết trận, huynh muội trải qua sinh tử được gặp nhau ôm đầu khóc lóc. Lâm thị cũng khóc sướt mướt, người đứng xung quanh cũng bị cảm động mà rơi lệ.

- -----------------------------------------------------------------------------------

Giải nghĩa:

1, 666666: 6 trong tiếng Trung đồng âm với 溜, có nghĩa là bạn giỏi, làm việc thuận lợi trong một lĩnh vực nào đó. Có thể nhập 666666 khi bạn đồng ý với ai (ngôn ngữ mạng Trung Quốc). Kiểu như: tuyệt vời, cừ quá, trâu bò.

2, Bá: Phong cho cháu đời ba trong hoàng tộc(Tức là cháu của các vương), hoặc con trưởng của các công chúa. Tước vị hàng thứ ba trong 5 tước (công - hầu - bá - tử - nam) thời phong kiến