Lục lão thái quân dù gì cũng là tôn trưởng, Yến Lang không nhận đại lễ của bà, chỉ tránh né, nhẹ lắc đầu.
Lục lão thái quân thực sự yêu quý Thẩm Dận Chi và Thẩm Tĩnh Thu, nhưng loại yêu thương này đặt trước lợi ích của bản thân chỉ thoáng chốc liền tan thành mây khói.
Trong thế giới gốc, bà ngầm đồng ý với Cao Lăng hầu đưa Thẩm Tĩnh Thu cho Mộ Dung Thịnh, bây giờ lại quỳ xuống cầu xin không phải đang ép bức hay sao?
Lục lão thái quân là ngoại tổ của cô, thân là trưởng bối quỳ gối trước cô cầu tình, cô đều không dao động, có phần quá mức lãnh khốc, vô tình. Lục lão thái quân liền dùng huyết thống và dư luận áp chế, bức bách cô phải nhượng bộ.
Nhi tử bà ta rất có thể sẽ bị hỏi tội, đám tôn nhi e cũng khó bảo toàn. Bà cũng đã quỳ xin cháu ngoại tha thứ mà nó lại không thèm để ý, bà ta thật là đáng thương.
Nhưng người Thẩm gia cũng rất đáng thương, Thẩm Bình Hữu đáng thương, Thẩm Dận Chi đáng thương, Thẩm Tĩnh Thu càng đáng thương hơn.
Thẩm gia cửa nát nhà tan, huynh muội ly tán, bọn họ chỉ muốn cầu công đạo cũng không được sao?!
Một cán cân là con cháu toàn gia, một bên là con rể, cháu ngoại, ngoại tôn nữ và công đạo, Lục lão thái quân lựa chọn y như thế giới gốc đã hoàn toàn chặt đứt tia thấp thỏm cuối cùng trong lòng Yến Lang.
"Gió nổi lên rồi." Cô lùi về phía sau một bước, ra vẻ quan tâm, ánh mắt hờ hững bảo: "Lục lão phu nhân, người sớm trở về nghỉ ngơi đi, ta còn có việc, xin từ biệt tại đây."
Yến Lang thi lễ với bà, xoay người lên ngựa, vung roi rời xa.
Lục lão thái quân che mặt, khóc rấm rức.
......
Lần nữa trở về Kim Lăng, thời thế đã đổi thay.
Đám tôi tớ sửa sang phòng ốc, quét dọn sạch sẽ. Yến Lang cùng lão quản gia đến từ đường Thẩm gia, vào dâng hương xong mới về phòng nghỉ ngơi.
Cô trở về, đại viện Thẩm gia bấy nay yên ắng như sống lại, người trong phủ đông như chợ, ngựa xe đầy cửa. Bằng hữu Thẩm gia, quan lại khách nhân muốn đầu cơ, thư sinh có tài chưa gặp thời, du hiệp ồn ào gửi thư đến phủ muốn bái kiến vị Bác Lục Hầu mới 20 tuổi xuân đã bước chân lên địa vị cao.
Thiệp bái phỏng đã được lão quản gia sàng lọc, Yến Lang nhận lấy lật qua, thấy không có người nào quan trọng liền tạm thời gác lại, dặn người chuẩn bị lễ bái kiến Đổng Thiệu hầu cùng Ngự sử đại phu Triệu Thanh An, cảm tạ họ từng bảo vệ Thẩm Tĩnh Thu, ân tình bênh vực cho Thẩm Bình Hữu.
Nguy cơ Xương Nguyên bị chia cắt đã hết, bắc cảnh an bình trở lại, nếp nhăn trêи mặt Đổng Thiệu tựa như cũng ít đi, thấy Yến Lang liền cười khen: "Thiếu niên anh hùng, phụ thân ngươi biết ngươi được thế này, lòng sẽ được an nhàn."
Yến Lang cười cười, lại cảm tạ ân tình ông đã nói thẳng ngày đó.
"Ngày đó bệ hạ luận bàn, có người đề nghị sắc phong ngươi làm Quốc Công nhưng đã bị ta cùng Thanh An ngăn cản." Đổng Thiệu nhìn cô, thành khẩn nói: "Ngươi còn quá trẻ, sớm bước lên địa vị cao là họa, không phải phúc. Khi bệ hạ còn tốt thì không sao, nhưng đợi lúc tân quân kế vị, e sẽ coi ngươi là cái gai trong mắt, do đó sinh họa......"
Không, thật ra còn một con đường khác có thể đi.
Yến Lang thầm minh bạch, trêи mặt không hiện ra. Đây là ý tốt của Đổng Thiệu, cô đương nhiên sẽ không phụ, gật đầu cảm tạ, cười khổ: "Phong hầu rồi bệ hạ sẽ không kiêng kị ta chắc?"
Đổng Thiệu chỉ là khởi đầu. Yến Lang lần lượt bái kiến họ hàng, cựu thần đồng cảm với Thẩm gia. Trước tiên cảm tạ bọn họ đã che chở mẫu tử Thẩm gia, lại bàn bạc về thời cục, không khỏi mơ hồ để lộ vài phần nguội lòng.
Mấy thế hệ Thẩm gia nguyện ý cống hiến cho Đại Hạ lại rơi vào kết cục này thật sự làm người nản lòng.
Các triều thần cũng đành chịu, than ngắn thở dài. Nhưng mà Hoàng đế một mực như thế, bọn họ cũng không có cách nào.
Cái Yến Lang muốn chính là cái này.
Nếu cô nói thẳng ý muốn xưng đế của mình, ngoại trừ thân tín thuộc hạ của Thẩm gia ra, mọi người sẽ chỉ trích cô vượt quá giới hạn. Nhưng một khi cảm tình chênh lệch, Mộ Dung gia lại hồ đồ phá hủy giang sơn, lúc đó cô đứng ra cản sóng dữ sẽ thu thập được giang sơn quần thần.
Người cần bái kiến đều đã bái kiến, Yến Lang lại lần nữa thượng sớ dò hỏi tiến triển vụ Nghi Quốc Công.
Hoàng đế đã lệnh cho Hình Bộ và Đại Lý Tự tra án này liền biết phải cho một câu trả lời, chẳng qua không ưa Thẩm Dận Chi hăm dọa nên không tha thiết lắm, thái độ có chút tiêu cực. Gã thấy tấu chương của Yến Lang, cười lạnh rồi sai người truyền cho Tấn Vương.
Tại án tử hình của Nghi Quốc Công mà nửa tháng nay Tấn Vương già đi mười mấy tuổi, khuôn mặt tiều tụy, mắt thâm quầng, sau khi xem qua tấu chương Hoàng đế đưa tới liền ngã ngồi trêи ghế, sắc mặt trắng bệch.
Nghi Quốc Công bị bỏ ngục, Tô gia nháo loạn. Thế tử Nghi Quốc Công canh chừng bên người Tấn Vương, thấy hắn xem tấu chương kia liền vùi đầu im lặng, tuyệt vọng đầy mình, trong lòng liền có chút suy đoán, run rẩy nhặt tấu chương lên nhìn, cả người lắc lư suýt ngã quỵ.
"Không phải kêu phủ Cao Lăng hầu tới hoà giải sao?" Sắc mặt gã hốt hoảng, gào thét: "Đám phế vật kia mà cũng không khuyên được Thẩm Dận Chi?!"
Tấn Vương che kín mặt, không lên tiếng.
Án mà được chứng thực, Nghi Quốc Công chắc chắn sẽ bị xử tử, Tô gia khó bảo toàn, mà mẫu thân hắn cũng trở thành nữ nhi tội thần, dù không bị phế hậu cũng rất khó vực dậy nơi hậu cung.
Đến lúc đó, nhi tử là hắn lấy cái gì để tranh giành với Mộ Dung Thịnh đây?
"Thế tử Nghi Quốc Công? Hắn tới làm gì, cầu tình cho Nghi Quốc Công?"
Yến Lang nghe người truyền bẩm, không chút nghĩ ngợi bảo: "Con chó con mèo cũng được bước vào cửa Thẩm gia ư? Bảo gã cút đi."
Người hầu vâng lời ra cửa, qua một lúc lại trở về thưa: "Thế tử Nghi Quốc Công nói, gã phụng mệnh Tấn Vương đến, có chuyện quan trọng muốn thương lượng với quân hầu......"
"Tấn Vương? Chuyện quan trọng phải thương lượng?" Yến Lang cười mỉa: "Kêu gã vào."
Hệ thống hỏi: "Gặp gã làm chi?"
Yến Lang đáp thẳng: "Nhục nhã."
"Rất ghê." Hệ thống lên tiếng: "Đúng chuẩn Tú Nhi."
Không bao lâu sau, người hầu dẫn thế tử Nghi Quốc Công vào. Từ đằng xa nhìn thấy Yến Lang, gã đến thi lễ: "Xin Bác Lục Hầu nhận của ta một bái!"
Ý cười trêи mặt Yến Lang nhàn nhạt, cũng không nhiều lời với gã, đi thẳng vào vấn đề: "Nếu ngươi tới cầu tình cho Nghi Quốc Công thì khỏi cần, y nhất định phải chết."
Thế tử Nghi Quốc Công chưa nói gì, yết hầu như bị nghẹn, sắc mặt xanh trắng không ngừng, miễn cưỡng cười nói: "Quân hầu đừng quyết tuyệt như vậy, nên để lại một đường sống để mai này hỗ trợ lẫn nhau."
Yến Lang đáp trả: "Án đã chấm dứt, cha ngươi chết chắc, ngươi cũng nhảy nhót không được mấy ngày, gặp nhau thế nào? Sau khi các ngươi chết sẽ xuống địa ngục, ta cũng chẳng sai."
Hai câu của cô làm thế tử Nghi Quốc Công cảm thấy như qua hai đời, nhịn lửa giận trong lòng, khiêm tốn bảo: "Quân hầu xin hãy nghĩ về lâu dài. Sau khi Vinh An quận chúa quát mắng quần thần, bệ hạ liền coi Thẩm gia như mụn trong xương, muốn diệt trừ cho sảng kɧօáϊ. Nhưng nếu điện hạ đăng cơ, chưa chắc sẽ không cùng Thẩm gia quản thiên hạ......"
Mộ Dung An chắc hẳn đã cùng đường bí lối, loại lời này cũng nói cho được.
Yến Lang thầm lắc đầu, cười hỏi: "Sau đó thì sao?"
Thế tử Nghi Quốc Công thấy cô nói vậy, mừng thầm, vội đáp: "Tấn Vương điện hạ bảo, nếu quân hầu chịu giơ cao đánh khẽ, để cho gia phụ một mạng sẽ có hậu báo......"
"Giữ cho cha ngươi một mạng?" Yến Lang nghe thấy nực cười: "Để y lại làm gì? Tết Thanh Minh tảo mộ cho Tấn Vương à?"
Nụ cười trêи mặt thế tử Nghi Quốc Công cứng đờ như ăn tát, vẫn chưa nói ra lời.
"Ta vẫn luôn tò mò, sao các ngươi lắm cái cớ thế? Bất kể là ngươi, là Tấn Vương, hay là phủ Cao Lăng hầu."
Yến Lang thờ ơ liếc gã: "Có những thứ không có giao dịch nào có thể lấy được. Bất quá, loại chuyện này các ngươi vĩnh viễn không hiểu."
Thế tử Nghi Quốc Công bất động tại chỗ, chưa kịp nói thì người hầu đã đến gần lôi gã ra ngoài.
Yến Lang về Kim Lăng là một lời giục giã với vụ của Nghi Quốc Công. Sau ngày thế tử Nghi Quốc Công tới cửa, quần thần lại cùng nhau thượng thư yêu cầu phạt Nghi Quốc Công và những kẻ liên can, thanh thế vô cùng hùng dũng, ngay cả Hoàng đế cũng không thể che chở.
Nghi Quốc Công biết Thẩm Dận Chi không chịu buông tha, liền loan tin phủ Cao Lăng hầu ra ngoài, phủ Cao Lăng hầu vừa an tĩnh được không bao lâu lại nổi sóng.
Thẩm gia cùng Cao Lăng hầu phủ là thông gia, thân mẫu Bác Lục Hầu và Vinh An quận chúa là muội muội ruột của Cao Lăng hầu, ai có thể nghĩ cữu cữu ruột lại trộn lẫn một tay trong vụ này cơ chứ.
Mọi người đang chờ xem thái độ Bác Lục Hầu, xem hắn có mềm lòng, cầu tình cho Lục gia không. Nhưng Yến Lang trước sau không nói gì, Lục lão thái quân van khóc ngoài cửa Thẩm gia cũng mặc kệ.
Vì thế tại đây, ngày đầu tiên của tháng mười hai, Giám sát viện bàn luận vài lần với Đại Lý Tự đã chính thức có kết quả.
Cầm đầu là Nghi Quốc Công, lần lượt đến Cao Lăng hầu, giám quân Lý Thao, mấy kẻ gian cấu kết với nhau sát hại người vô tội, ác ý chậm trễ quân cơ gây nên sự thất bại của Xương Nguyên, Trấn Quốc Công Thẩm Bình Hữu chết trận, mười vạn sĩ tốt chôn xương nơi chiến trường, Đại Hạ mất khoảng mười thành trì, tội ác ngất trời. Ba người cầm đầu bị chém ngang lưng, chém đầu toàn gia, tịch thu gia tài, chỉ có hài tử 6 tuổi trở xuống và lão nhân 60 tuổi trở lên trong phủ mới may mắn còn sống.
Hoàng đế yên lặng rất lâu cũng không bác bỏ quyết định cuối cùng này.
Mùa đông rét đậm đúng là thời tiết thích hợp để giết người, nói chung là mùa đông cuối cùng của đời bọn chúng.
Ngày hành hình đó, tuyết rơi rất nhiều, Yến Lang tới pháp trường, quan giám trảm sai người chuẩn bị ghế dựa. Cô bưng một ly trà nóng, không lời mà ngồi ở chỗ đó, chờ mấy người chết.
Nội tâm dù có cường đại thế nào thì trước cái chết cũng không khỏi khϊế͙p͙ đảm. Nghi Quốc Công, Cao Lăng hầu và Lý Thao ngơ ngẩn trong ngục giam nửa tháng sớm không còn khí phách ung dung ngày xưa, vẻ mặt kinh hoảng, mặt xanh trắng. Đại để là sợ bọn chúng cắn lưỡi tự sát nên khắp miệng đều bị lấp kín.
Mấy người bị áp giải, quan giám trảm bắt đầu đọc bản án, tiếng người ngoài hàng rào thoắt tan biến để lại âm thanh tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Một ngụm rượu nóng vẩy lên lưỡi đao, mấy người kia ngầm hiểu mình sẽ chịu thống khổ nhường nào, hoảng sợ nhăn nhó. Lưỡi đao nâng lên chỗ nửa người lại chém xuống, màu máu tung tóe, thấm nhòe một vùng tuyết trắng.
Chém eo còn đau đớn hơn chém đầu nhiều. Sau khi bị chém thành hai nửa, Yến Lang đứng dậy đến trước mấy người còn ý thức hai mắt giày xéo, co giật liên hoàn, cuối cùng chết không nhắm mắt. Trong lòng cô chợt nhẹ nhõm.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt ào ạt chảy ra.
Thẩm Bình Hữu, Thẩm Dận Chi, còn thêm mười vạn trung sĩ uổng mạng kia, nếu linh hồn mọi người ở trêи trời, giờ đây đã có thể an giấc ngàn thu.
Ba kẻ cầm đầu tội ác chết đi, đám người chợt bùng lên một trận hoan hô mạnh mẽ. Yến Lang rút đao ra khỏi vỏ, chém đầu ba tên kia, kêu người mang đến nơi chôn Thẩm Bình Hữu ở Kim Lăng tế lễ.
Vài nữ quan ngăn cản cô, hai mắt đỏ sậm, vẻ bi phẫn kêu: "Bác Lục Hầu, xin ngài để đầu Nghi Quốc Công lại để Hoàng hậu nương nương nhập liệm an táng."
Yến Lang nghiêng người liền thấy một chiếc xe ngựa dừng phía xa, một hàng hộ vệ cao lớn bên cạnh. Màn xe xốc lên lộ một gương mặt đoan trang mỹ lệ đầy hận thù trừng cô.
Đúng là Tô hoàng hậu.
Yến Lang chợt cười.
"Ngài có phụ thân, ta cũng có phụ thân. Phụ thân ngài là nịnh thần nham hiểm, phụ thân ta là rường cột quốc gia. Ngài xứng so sánh với ta sao?"
Cô lạnh lùng liếc nữ quan kia, tùy ý xua tay, rời nhanh: "Hôm nay mượn đầu Nghi Quốc Công một chút. Sau khi tế lễ phụ thân ta liền có thể vứt, các ngươi tự mình đi mà nhặt."