Tất cả mọi người trong đại sảnh đều toát lên vẻ kinh ngạc, từ khi Hứa Lan Chu bước vào sảnh lớn, tất cả mọi đều chú ý tới hắn.
Nhưng bởi vì người đàn ông có ánh mắt sắc bén đứng bên cạnh hắn, nên mọi người mới không dám tiến lại bắt chuyện với Hứa Lan Chu.
Có vị rất thắc mắc. Thiếu niên ấy là ai, đi đến đây rồi vậy mà còn mang theo cả vệ sĩ? Thật quá lố lăng đi.
Chỉ là đi dự tiệc thôi mà lại dẫn theo tận hai tên vệ sĩ, nhìn thế nào đi nữa cũng thấy rằng người này quá tự cao.
Nhưng chỉ vài phút sau đó, lão ta đã mừng thầm trong lòng khi mà bản thân đã không nói xằng bậy gì với ba người đó.
"Thời Tổng, ngài đến rồi à?" Mộ Dư Sinh tươi cười bước đến.
Hứa Lan Chu gật đầu.
"Thư ký Hoa, chào cậu."
"Còn vị này là..."
Mộ Dư Sinh nhìn một lúc sau đó mới toát mồ hôi hột, nhìn người đàn ông toát ra khí chất mạnh mẽ bên cạnh thiếu niên, gã vừa mừng vừa sợ.
"K,Kỳ Tổng, hân hạnh được gặp ngài!"
Tài phiệt nhà họ Kỳ, quái vật trên thương trường, thế mà lại đến dự buổi tiệc ăn mừng nhỏ này của gã, thật là quá vinh hạnh!
Nên biết, nhà họ Kỳ là quái vật trên thương trường, chính vì thế đối với những buổi tiệc nhỏ như này nhà họ chắc chắn sẽ không đi.
Thế mà hôm nay, Kỳ Bạch Nhiên của nhà họ đã đến đây để dự tiệc, có thể nói đó là vinh hạnh của Mộ Dư Sinh.
Tài sản của Kỳ Bạch Nhiên ở Trung Quốc đã bị đóng băng. Y cũng không cần mớ tài sản bẩn thỉu đó, Kỳ Bạch Nhiên đã trực tiếp đầu tư vào những dự án lớn nhỏ ở nước ngoài. Trên thương trường Kỳ Bạch Nhiên rất nổi tiếng, có lẽ vì thế nên vẫn có rất nhiều người tin tưởng y, miễn là vẫn còn người dám hợp tác với Kỳ Bạch Nhiên thì y vẫn sẽ có cơ hội làm lại. Còn về mớ tài sản ở nhà họ Kỳ kia, y sẽ bố thí nó cho Kỳ Thiên Tích. Xem như đó là món quà để tang mà y dành cho ông ta.
Kỳ Bạch Nhiên bắt tay với Mộ Dư Sinh, y nở nụ cười thương nghiệp.
"Chào anh, tôi là Kỳ Bạch Nhiên của HEF 3406."
"Chào ngài, tôi là Mộ Dư Sinh của Gia Thịnh, rất vui được gặp ngài."
Kỳ Bạch Nhiên qua loa chào kiểu thương nghiệp. Song, Mộ Dư Sinh vui vẻ nói với Hứa Lan Chu.
"Thời Tổng,các vị,mời đi lối này."
Hứa Lan Chu và Kỳ Bạch Nhiên cùng những người khác được đưa tới một căn phòng lớn được trang hoàng sang trọng.
Mỗi người sẽ được đọc tên rồi đi theo vị trí ghế ngồi.
Người đầu tiên là giám đốc của công ty ô tô lớn nhất thành phố B, thứ hai là giám đốc của xí nghiệp dầu khí,... tiếp đến là Tạ Quang Nghĩa của tập đoàn Quy Mác.
Tạ Quang Nghĩa đi tới chỗ của mình, vừa đi vừa gật đầu chào các vị lãnh đạo ở đây.
Sau khi đợi Tạ Quang Nghĩa đi tới chỗ ngồi, người trên bục tiếp tục đọc người tiếp theo.
"Kỳ Bạch Nhiên của HEF 3406, mời ngài đến dãy ghế đầu tiên, vị trí số 6."
Kỳ Bạch Nhiên xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Hứa Lan Chu, nở một nụ cười dịu dàng sau đó y mới chịu đi.
Hứa Lan Chu mặt không đổi sắc, nhìn về hướng của Kỳ Bạch Nhiên đi.
Phản diện ngồi kế nam chính luôn à?
Sắp có cái để xem rồi đây.
[ Sắp đến lượt ngài rồi đó, kí chủ. ]
"Ta biết."
Người trên bục, anh ta đang vừa đọc, vừa sắp xếp các ông lớn ngồi ở dãy đầu. Điều này sao Hứa Lan Chu có thể không biết?
"Mời ngài Thời Xuyên của tập đoàn CEA, đến dãy đầu tiên ngồi ở vị trí số 5."
Hứa Lan Chu sửng sốt. Cái mẹ gì đây, cho ông đây ngồi giữa phản diện và nam chính sao? Nam chính cùng phản diện đấm nhau, vật hi sinh chết thay.
Hay lắm, Mộ Dư Sinh, ngươi chờ đó!
Hệ thống cũng kinh ngạc.
[ Ngài nói xem, có phải là vì ngài muốn xem kịch hay của nam chính và phản diện nên mới bị nghiệp quật như vậy không? ]
"Sao mi biết? Mi lại nghe trộm suy nghĩ của ta nữa sao?" Mi hay lắm, về đến nhà mi sẽ chết với ta!
1314 lúc này chưa đọc nỗi lòng của Hứa Lan Chu nên nó vẫn mạnh mồm lươn lẹo.
[ Tôi vô tình nghe được thôi nhé. ]
Hứa Lan Chu lườm nó một cái rồi đi về phía ghế ngồi, Tạ Quang Nghĩa vừa trông thấy Hứa Lan Chu bước đến, gã đã sững sờ mà ngây ra. Tạ Quang Nghĩa thất thần, ngắm nhìn thiếu niên xinh đẹp ở trước mặt. Đôi mắt xanh của cậu đào hoa, lúc mấp máy tưởng chừng như đang đưa tình. Thiếu niên ấy toát ra khí chất kiêu ngạo trời sinh, nhưng thấp thoáng lại có vẻ yêu kiều quyến rũ, làm gã say mê đến độ...không thể rời mắt.
Gã đã nhận được tư liệu từ trước, dẫu vậy khi chứng kiến tận mắt thì trong lòng cũng không tránh khỏi có chút ngạc nhiên. Khi mà tổng tài của tập đoàn CEA vậy mà thật sự lại là thiếu niên xinh đẹp này chứ không phải là Hoa Bắc Thành.
Tạ Quang Nghĩa cũng có nghe đôi chút về scandal gần đây của CEA, trên báo chí đồn rầm rộ vụ ông chủ lớn của tập đoàn CEA nổi tiếng là một thiếu niên 17 tuổi. Có cả ảnh chụp, nhưng ảnh không rõ ràng, hơn nữa còn bị che khuất chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ nên Tạ Quang Nghĩa đã nghĩ rằng đó chỉ là tin vịt.
Nào có ngờ tới người đã hãm hại các công ty con của gã lại thật sự là một thiếu niên 17 tuổi.
Một tập đoàn lớn như tập đoàn của gã lại bị một thằng nhóc kiêu ngạo này bứt đến độ xém chút nữa thì đã phá sản!
Đúng là không thể trông vẻ bề ngoài mà bắt hình dong.
Tạ Quang Nghĩa nhanh chóng lấy lại lý trí, không thể bị con yêu tinh đó mê hoặc được!
Gã nở một nụ cười thương nghiệp, giơ tay tự giới thiệu mình.
"Chào Thời Tổng, tôi là Tạ Quang Nghĩa của tập đoàn Quy Mác."
Kỳ Bạch Nhiên nhướn mày, nhìn chăm chăm bàn tay của gã, ánh mắt ẩn chứa sự tàn bạo.
Thấy Hứa Lan Chu không thèm để ý tới gã, sự lãnh lẽo trong mắt Kỳ Bạch Nhiên hơi giảm bớt.
Tạ Quang Nghĩa nhịn lại, gã vẫn tươi cười nói chuyện với Hứa Lan Chu.
"Thời Tổng, không biết chút nữa ngài có rảnh không?"
"Không rảnh, anh, phiền quá."
Hứa Lan Chu kiêu ngạo nhìn gã ta, Tạ Quang Nghĩa tức muốn điên nhưng không thể làm được gì, gã nhẫn nhịn.
"Tôi có chuyện muốn hỏi ngài."
"Còn tôi không có chuyện muốn nói với anh."
Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Ngươi ỷ ngươi là nam chính liền muốn làm gì thì làm sao?
"Ngài có thể dành cho tôi một chút thời gian được không?"
Mẹ! Người gì đâu mà nói hoài không nghe!
"Tôi nói không, anh bị lãng tai à?"
Kỳ Bạch Nhiên rốt cuộc không nhịn được nữa, y cười lớn.
Những vị lãnh đạo khác cuối cùng cũng chú ý tới động tĩnh bên đây. Có người lớn giọng nhắc nhở.
"Tạ Tổng, ngài đừng làm phiền Thời Tổng nữa. Ngài không thấy ngài ấy đang khó chịu sao?"
Lãnh đạo Giáp phụ họa: "Phải đó, ngài đừng làm vậy nữa."
Trong đại sảnh xì xào dữ dội, Hứa Lan Chu hờ hững nhìn Tạ Quang Nghĩa, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý mà không phải ai cũng thấy được.
Thời! Xuyên! Mày chờ đó! Mày sẽ phải trả giá cho những hành động của ngày hôm nay!
Tạ Quang Nghĩa bên trong đã bùng nổ những bên ngoài vẫn tỏ ra nho nhã, lễ độ.
"Thời Tổng, thật sự xin lỗi, lúc nãy tôi không cố ý, tôi mong, bản thân có thể nhận được sự tha thứ từ ngài."
Tạ Quang Nghĩa cười nho nhã với Hứa Lan Chu, một mặt giả tạo này làm Hứa Lan Chu buồn nôn không thôi.
Hứa Lan Chu không cảm xúc nhìn Tạ Quang Nghĩa, hắn nhàn nhạt nói.
"Không sao, ngài chú ý lại là được Tạ Tổng à."
Tiếng Tạ Tổng này chói tai làm sao.
Tạ Quang Nghĩa lại tiếp tục giả tạo.
"Chân thành cảm ơn ngài."
Song, không để ai nói, gã lại tiếp túc nở một nụ cười nho nhã nói tiếp.
"Các vị trò chuyện vui vẻ, tôi ra ngoài một chút."
Sau đó liền đi ra khỏi sảnh chính.
Hứa Lan Chu không thèm nhìn tới, hắn cứ nhàn nhạt nói chuyện với Kỳ Bạch Nhiên.
"Em không thích gã sao?"
"Phải."
"Em thích anh không?"
Hứa Lan Chu nghe Kỳ Bạch Nhiên hỏi như vậy, hắn xoay qua nhìn thẳng vào mắt Kỳ Bạch Nhiên, lần đầu tiên hắn nghiêm túc trịnh trọng nói một câu.
"Em thích anh."
Tim Kỳ Bạch Nhiên rung mạnh một cái, mặt y thoáng chốc cứng lại.
Kỳ Bạch Nhiên lấy lại tinh thần, y dịu dàng cầm lấy tay Hứa Lan Chu, ánh mắt nghiêm túc như thể ngày mai sẽ không còn.
Kỳ Bạch Nhiên trịnh trọng nói với hắn.
"Bảo Bảo, anh yêu em."
Một dạng lạnh nhạt của Hứa Lan Chu không giữ được nữa, hắn bật cười sảng khoái.
"Em cũng vậy."
Hình ảnh ngọt ngào của hai người bị người khác quay lại được. Hứa Lan Chu nhìn thấy nhưng hắn không thề để tâm.Hắn nắm chặt lấy tay của Kỳ Bạch Nhiên, trên tay họ đeo một cái đồng hồ cặp và một cái nhẫn đôi, hai thứ đó tượng trưng cho việc Hứa Lan Chu đã thừa nhận mối quan hệ hiện tại của bọn họ.
Sau khi dự tiệc về, trên báo đài lại đưa tin cực lớn.
Thứ nhất là tin: "Ông chủ của tập đoàn CEA là một thiếu niên 17 tuổi."
Đứng thứ hai: "Ông chủ của tập đoàn CEA và HEF 3406 là gay."
Thứ ba: "Nghi vấn hai ông chủ của tập đoàn lớn đang hẹn hò với nhau!"
Tin thứ hai đang nổi lên theo tốc độ truy cập của mọi người trên internet.
Không biết là vị lãnh đạo nào đã công khai ảnh của Hứa Lan Chu lên mạng, hiện tại hắn đang hot ầm ầm trên internet, các nhà báo chí mấy ngày nay luôn đứng ở nhà chính của hắn để có thể chụp được một cái bóng của Hứa Lan Chu.
Lý Trọng cho người đuổi đám người này về nhưng ông đã thất bại, những con chó săn này quá đông, ông không thể cản được nên chỉ có thể gọi báo cho Hứa Lan Chu.
"Thời thiếu! Bọn chó săn đứng trước nhà quá đông... Tôi...tôi phải làm sao đây?"
Hứa Lan Chu bình tĩnh trả lời Lý Trọng: "Bác cứ bình tĩnh, đừng mở cửa cho bọn họ vào, thả chó đi, họ không thấy cháu thì sẽ tự động rời đi thôi."
Dù gì đi nữa thì Lý Trọng cũng đã có tuổi, ông không làm lại những tay săn ảnh của báo chí, chỉ có thể gọi cho cậu chủ nhà mình để thông báo.
Thật may khi cậu chủ nhà ông đã chuyển ra ngoại ô ở từ hai tháng trước, nếu không thì ông phải ra biện pháp mạnh hơn nữa để bảo vệ cậu ấy khỏi các tay săn ảnh.
Lý Trọng cho vài người giúp việc đi thả hơn 16 con chó mà Thời Xuyên lúc còn sống nuôi nấng.
3 con Doberman Pinscher, 5 con Presa Canario, 4 con Pit Bull và 4 con chó chăn cừu Đức. Điểm chung của Hứa Lan Chu và Thời Xuyên chính là đây, Hứa Lan Chu rất thích chó, đặc biệt là chó dữ.
Lý Trọng đã đoán trước được là sẽ có kẻ nhất định liều mạng để lẻn vào trong này nên ông đã suy nghĩ cách để đề phòng. Vì để chụp được vài tấm ảnh của cậu chủ, bọn chúng sẽ dùng bất kì thủ đoạn nào mà bản thân nghĩ ra được. Hiện tại cậu chủ đang rất nổi tiếng, nếu như để lọt ra tấm ảnh nào nữa, nhất định sẽ làm cho cư dân mạng trấn động. Suy đoán của ông quả không sai, quả thật là đã có người lẻn vào, hơn nữa không phải chỉ có một tên mà là có tận ba tên đã lén đột nhập vào cùng một lượt, và cả ba đều bị ba con chó chăn cừu Đức rượt chạy vòng vòng trong sân sau.
Lý Trọng đắc chí ngồi ở trên lầu nhìn ba tên đó bị rượt.