Lý Thừa Viêm nghẹn họng. Không lẽ, Bệ hạ biết chuyện y đánh ngất hai tên ám vệ của người rồi vứt trên mái nhà sao?
"Ngươi đi theo trấm làm gì?"
Lý Thừa Viêm thở phào một hơi, y lại trở thành một con người luôn nở một nụ cười tỏa nắng: "Thần muốn hộ tống
Bệ hạ."
Mặt ngươi gian lắm, ta không tin nổi.
Hứa Lan Chu ho vài cái: "Trẫm đã có hai ám vệ đi theo, ngươi không cần đi theo trẫm đâu."
"Những tên đó chỉ là đồ dởm, Bệ hạ có thể thử tin tưởng thần một lần."
"Những tên đó là đích thân trẩm huấn luyện."
Lý Thừa Viêm: "..."
"Bệ hạ, thần sai rồi, thần mới chính là đồ dởm!"
"Ngươi tự tin như vậy, có phải là từng giao tranh với bọn họ rồi không?"
Lý Thừa Viêm đảo mắt nhìn hướng khác: "Thần không có..."
Ta biết ngay mà! Tên này chắc chắn đã xử đẹp hai ám vệ của ta!
Hứa Lan Chu đứng lên đi về phía của Lý Thừa Viêm: "Ngươi hay lắm, mau nói, ngươi giấu hai tên đó ở đâu?"
Lý Thừa Viêm nhìn cặp chân thon dài ấy, không kiềm được, hẳn đã ôm lấy rồi úp mặt vào đùi Hứa Lan Chu.
"Bệ hạ đồ oan cho thần."
Hứa Lan Chu thật sự muốn cạp cạp cạp cho Lý Thừa Viêm vài cái, hắn bất lực gõ lên đầu Lý Thừa Viêm.
"Nếu ngươi không nói ra, trẫm sẽ đuổi ngươi về hoàng cung."
Lý Thừa Viêm sợ người nọ đuổi t về hoàng cung thật nên đã lập tức nhận tội.
"Thần giấu ở trên mái nhà ạ."
Hứa Lan Chu: "..."
Mẹ! Đừng cản ta nữa, để ta đánh y!
Hứa Lan Chu ép mình bình tâm trở lại, hẳn mỉm cười nhìn Lý Thừa Viêm: "Trẩm nghĩ ngươi nên quay về."
"Bệ hạ không giữ lời! Bệ hạ là vua một nước lại không giữ lời!" Lý Thừa Viêm lại úp mặt vào đùi Hứa Lan Chu, lại ngọ nguậy mấy cái, y có thể ngửi được hương thảo mộc nồng đậm. D
Hứa Lan Chu: "..." Cứu ta với, tên nay ăn vạ vô căn cứ này!
"Ngươi đừng ngọ nguậy nữa,khăn sắp rớt ra rồi này." Lý Thừa Viêm nghe vậy mới ngồi im, y đỏ mặt, y còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đâu.
Hứa Lan Chu chỉnh cái khăn đang quấn ngang hông mình, Hứa Lan Chu hạ mắt nhàn nhạt nhìn tên đang ôm đùi hắn: "Được rồi, vậy trấm sẽ đưa ngươi đi cùng."
Lý Thừa Viêm không giấu nổi vui mừng, y liền chấp tay cúi đầu: "Tạ ơn Bệ hạ."
Hứa Lan Chu đứng từ trên nhìn xuống, nhìn cơ thể đầy cơ bắp chằng chịt này của y, Hứa Lan Chu thở dài.
Tên này sao lại giống một đứa trẻ không lớn vậy?
Hứa Lan Chu đi lên, lấy y phục. Khi chuẩn bị mặc vào hắn phát hiện, hắn vậy mà không tài nào mặc được.
Lý Thừa Viêm thấy người nọ cứ đứng im nhìn bộ y phục mãi, y cười nham hiểm tính đến gần "hầu hạ" Bệ hạ mặc y phục.
Nhưng Hứa Lan Chu chỉ sững người vài giây, sau đó hắn liếc mắt nhìn đến hướng dẫn trên màn hình ảo, rồi nhanh chóng bắt tay vào thao tác.
Lý Thừa Viêm còn chưa đi tới thì đã thấy Hứa Lan Chu nhanh nhẹn mặc y phục xong, y có chút tiếc nuối.
Y phục của Hứa Lan Chu mặc rất đơn giản, họa tiết rất ít, nhìn vào cũng chỉ giống như một công tử thế gia bình thường.
"Trắm lên trước, Lý Tướng Quân ở lại vui vẻ."
"Bệ hạ à, người đợi thần..."
Lý Thừa Viêm không đặt tự trọng vào mắt, y cấp tốc nhảy từ dưới suối lên, không kiêng nể thân phận, y quỳ xuống ôm lấy eo người nọ.
"Bệ hạ, người đợi thần một chút có được không?"
Hứa Lan Chu cố gắng vùng vẫy để bước ra. Bỏ trẫm ra, bỏ trẫm, bỏ trẫm! Mẹ!
Hứa Lan Chu tức giận, trên mặt tuy vẫn là khuôn mặt điểm tĩnh tao nhã như ngày thường, nhưng giọng nói hắn lại có chút trầm xuống.
"Lý Tướng Quân, trẫm rất thắc mắc, hai tháng nay ngươi lúc nào cũng bám lấy trẫm. Ngươi đang muốn làm gì vậy?"
Xong rồi, Lý Thừa Viêm cứng miệng rồi. Sao y có thể nói với Bệ hạ rắng ngay từ khi gặp gỡ, trái tim của y luôn muốn chạy đến bên Bệ hạ được?
Lý Thừa Viêm dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Hứa Lan Chu, giọng nói gần như cũng trở nên trong trẻo như một thiếu niên chưa lớn.
"Bệ hạ à, vi thần chỉ muốn bảo vệ Bệ hạ thôi ạ."
Hứa Lan Chu nhìn Lý Thừa Viêm với vẻ không thể tin được.
"Ngươi mau bỏ trẫm ra."
Hứa Lan Chu cố phớt lờ biểu cảm làm người ta dựng cả tóc gáy của Lý Thừa Viêm.
Vì muốn bảo vệ đôi mắt tinh tường của mình, Hứa Lan Chu trực tiếp hạ mắt nhìn nơi khác.
"Bệ hạ hứa rằng ngài sẽ đợi thần đi?"
Ngươi dĩ hạ phạm thượng mà còn muốn trẫm đợi ngươi à?
"Nếu trắm không đợi thì sao?"
"Thì thần sẽ bám ngài mãi không buông."
Phản diện vô sỉ đến vậy sao?
"Lý Tướng Quân là người xấu hay người tốt?", Hứa Lan Chu khoanh tay nhìn y.
"Nếu thần là người tốt thì sao?"
Lý Thừa Viêm không lựa chọn, y trực tiếp hỏi ý nghĩa của nó, điều này cũng làm cho Hứa Lan Chu bất ngờ, cứ tưởng đâu y sẽ chọn làm người xấu chứ?
"Người tốt, sẽ không làm như ngài đâu Lý Tướng Quân."
"Vậy thần tình nguyện làm người xấu."
Hứa Lan Chu bật cười: "Ngươi rất ranh mãnh, Lý Thừa Viêm."
"Vậy ngài sẽ đợi thần sao?"
"Đương nhiên không."
Hứa Lan Chu gõ đầu y một cái, rồi nhẹ nhàng gỡ lấy bàn tay to lớn đang quấn lấy eo mình.
Nhìn hành động của hắn thì rất dịu dàng,nhưng sức lực khi gỡ bàn tay của Lý Thừa Viêm ra không nhỏ. Điều đó được chứng minh khi Lý Thừa Viêm cố hết sức ôm lấy eo Hứa Lan Chu nhưng vẫn bị Hứa Lan Chu nhẹ nhàng gỡ ra.
Trong một khoảnh khắc, Lý Thừa Viêm đột nhiên hiểu được. Nếu như người nọ muốn bỏ chạy, thì cho dù y có trăm phương nghìn kế gì cũng không thể giữ chân người nọ.
Hứa Lan Chu rời đi để lại Lý Thừa Viêm trong sơn động trong sự ngơ ngác.
Vài ngày sau đó, rốt cuộc cũng tới nơi, khi gặp được nữ chính, Hứa Lan Chu đã mừng như được gặp mẹ.
Lục Vân Nhi không biết Hứa Lan Chu là ai mà đứng ở trước cửa nhà mình, nhìn hai người đàn ông trước mắt này,
Lục Vân Nhi ngơ ngẩn.
Người xõa tóc rất xinh đẹp, đôi mắt phượng trong veo dưới những sợi mi dày không thể che giấu đi nét lười biếng của người nọ. Khuôn mặt người đó nhỏ nhắn, rất giống với những thanh niên chưa trưởng thành nhưng khi so với khí chất, không hiểu vì sao con người này lại toát ra vẻ rất thành thục.
Người còn lại thì buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt y hẳn lên vẻ đẹp hoang dã của Tây Bắc, những vệt sẹo dài trên khuôn mặt không thể che được vẻ anh tuấn, phóng khoáng trên người y.
Tuy vậy, Lục Vân Nhi không thể hiểu được vì sao khi tên nam nhân to lớn ấy nhìn nàng, ánh mắt y dường như đã sắc bén hơn bình thường. Ngược lại khi y nhìn đến người xõa tóc kia, ánh mắt y vậy mà lại ngay lập tức trở nên dịu dàng. Từng cử chỉ như chỉnh tóc lại giúp người nọ bất giác cũng hiện lên vẻ ôn nhu mềm mại.
Lục Vân Nhi không biết bọn họ là ai nhưng nàng vẫn nhiệt thành mời bọn họ vào trong uống nước. Nàng dán đôi mắt xinh đẹp của mình lên người Hứa Lan Chu, tựa như đang nhớ tới người nào đó, nàng cảm thấy người thanh niên này có gì đó rất quen mắt.
"Tiều nữ mạng phép hỏi, các vị đến đây gõ cửa nhà tiểu nữ rốt cuộc muốn làm gì?"
Hứa Lan Chu cười cười nhìn nàng: "Cô nương này, nàng đừng lo lắng. Chúng ta đến đây chỉ đề nhờ cô nương một chuyện."
Lục Vân Nhi nghiêng đầu nhìn Hứa Lan Chu: "Công tử muốn nhờ ta giúp chuyện gì? Nếu có thể nhất định ta sẽ giúp ngài."
Hứa Lan Chu nghe thấy Lục Vân Nhi nói như vậy, hắn cũng không vòng vo mà vào thẳng vấn đề chính.
"Không biết cô nương có từng nghe đến bệnh đậu mùa chưa?"
Vừa nghe đến từ này, cơ thể của nàng dường như run lên, giọng nàng cũng có chút run rẩy: "Dịch đậu mùa sao?"
Trong sách cổ, dịch đậu mùa được miêu tả là một căn bệnh nguy hiểm. Bệnh đậu mùa là bệnh nhiễm vi rút toàn thân với đặc điểm phát ban ở da. Bệnh bắt đầu đột ngột với sốt cao, khó chịu, đau đầu, mệt lử, đau lưng dữ dội, có lúc đau bụng và nôn. Sau 2 - 4 ngày, nhiệt độ giảm và xuất hiện ban.
Nếu như để bệnh quá hai tuần mà không có thuốc chữa, bệnh trở nặng, nạn nhân sẽ xuất hiện triệu chứng như bị kiệt sức, chảy máu ở da, niêm mạc, tử cung, bộ phận sinh dục, đặc biệt là ở những thai phụ.
Bệnh lây truyền qua đường hô hấp, không khí,...
Dịch bệnh đậu mùa vào thời kỳ trước đã đe dọa đến tính mạng của bách tính. Năm đó cũng chính phụ thân của
Lục Vân Nhi điều chế thuốc giải.
Hiện cũng chỉ có Lục Vân Nhi là có thể điều trị ra thuốc kháng sinh. Phụ thân nàng đã mất do chiến tranh năm 823, bây giờ cũng chỉ có một mình nàng ở gần nơi chiến trường để cứu những binh sĩ bị thương nặng.
"Phải, chính là nó. Bệnh đậu mùa là một dịch bệnh hung ác, ta chắc rằng cô nương cũng hiểu rõ."
Lục Vân Nhi làm sao có thể không hiểu? Nàng ta cũng từng giúp phụ thân nàng chế ra thuốc kháng sinh, phòng trừ được rất nhiều rắc rồi sau này...
"Công tử muốn nói gì? Xin hãy nói thẳng."
Hứa Lan Chu phất quạt che nửa khuôn mặt: "Dịch đậu mùa sẽ tới vào ba năm sau. Ta mong rằng cô nương có thể giúp bọn ta điều ra thuốc kháng sinh."
Lục Vân Nhi trợn tròn mắt có vẻ không tin, nàng trở nên cảnh giác: "Sao công tử biết được? Rốt cuộc công tử là ai?"
Hứa Lan Chu mỉm cười nhìn nàng: "Ta là Quân Bất Nghi."
Quân Bất Nghi? Không phải chính là Hoàng Đế thứ 7 của Đại Chu sao?