Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!

Chương 93: Một Trăm Lẻ Một Đứa Trẻ Bị Hiến Tế 8



Thương Trình nhìn người trước mặt, y không muốn chớp mắt dù chỉ là một cái, y sợ y sẽ bỏ lỡ...Bỏ lỡ đi mất, nụ cười xinh đẹp của người nọ.

Người đó cười lên cười tựa như ánh nắng của mùa hạ. Vừa chói chang, vừa hút mắt, cho dù có bỏng rát giác mạc thì vẫn khiến cho người khác muốn ngắm nhìn.

Mãi mê ngắm nhìn nụ cười của Hứa Lan Chu, Thương Trình đã bất giác bật thốt ra khỏi miệng.

"Cậu... làm bạn với tôi được không?

Hứa Lan Chu bật cười. "Làm bạn với cậu? Chỉ làm bạn thôi sao?"

Vợ hắn phiên bản lớn thủ đoạn vô biên, mưu hèn kế bẩn, đã thế anh còn rất biến thái, không nghĩ tới phiên bản nhỏ của anh lại ngây thơ như vậy. (1

"Làm bạn với tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu." Thương Trình nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Hứa Lan Chu, y nói chắc nịch.

"Tôi sẽ bảo vệ cậu."

Hứa Lan Chu có chút sửng sốt, hắn cũng không ngờ rằng Thương Trình sẽ nói với hắn những lời này.

Có phải y nhận ra rồi phải không?

Theo như cốt truyện chính mà 1314 đã kể. Lý do mà Thẩm Tri Thời đánh bạo bỏ chạy khỏi cô nhi viện, chính là vì người mở đầu cuộc chạy trốn đó, chính là Thương Trình.

Vì Thương Trình thành công trốn thoát, nên Thẩm Tri Thời mới đánh bạo dựng kế hoạch bỏ chạy.

Không được! Bỏ qua suy nghĩ đó đi, bây giờ không phải là một mình hắn bỏ chạy, hay Thương Trình bỏ chạy nữa.

Mà là 101 đứa trẻ đều sẽ cùng chạy.

Hứa Lan Chu mỉm cười, cố tình trêu chọc y. "Liệu thần có minh giám cho lời cậu nói không?"

"Cậu tin thế giới này có thần thật sao?" Thương Trình khó hiểu nghiêng đầu, y không tin thần có thật, vì nếu ngài hiện hữu, thì tất cả những đứa trẻ đã không xuất hiện ở nơi này.

Hứa Lan Chu nghiêm túc nói. "Tin chứ, môi thế giới đều có những vị thần khác nhau mà."

"Vậy tôi cũng tin." Thương Trình nhìn hắn không rời mắt, câu nói này vừa bật ra đã làm Hứa Lan Chu nhịn không được mà phì cười.

"Thần ở trong lòng cậu, lòng cậu nguyện tin thì chính cậu mới tin."

Hứa Lan Chu đưa bàn tay trắng nõn của mình lên, dùng ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi của Thương Trình, hắn nhẹ giọng nói.

"Lòng cậu không tin, thần sẽ không tồn tại."

Thương Trình ngẫn ra nhìn hắn, vô thức lặp lại lời Hứa Lan Chu vừa nói.

"Lòng mình không tin, thần sẽ không tồn tại..." (1°

Thương Trình mấp máy môi, y còn muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói ra lời nào, thì y đã bị giọng nói trong trẻo của Trương Nan Ngư chặn lại.

Trương Nan Ngư từ trong phòng chạy ra, con bé hớt ha hớt hải chạy tới chỗ hắn. "Anh ơi, anh ơi, không với tới,

Tiểu Ngư không với tới!!" Nói rồi, con bé xoay người lại, để lộ cái lưng trắng nõn trước mặt hắn.

Phía trên cổ áo cần gài nút, Trương Nan Ngư cứ móc hai tay ra đằng sau, làm cách nào cũng không thể với tới được.

Hứa Lan Chu nhìn nó mếu máo, gấp gáp móc hai tay ra đằng sau muốn với đến cái nút áo, nhưng bởi vì tay nó quá ngắn nên với mãi chẳng tới nổi. Trương Nan Ngư bất lực đến nỗi rơm rớm nước mắt.

"Em không với tới được... Anh ơi..."

Bình thường là sẽ có Nhan Chu Tuế giúp nó gài nút, nhưng hôm nay Nhan Chu Tuế thay đồ giúp Tư Vĩnh Niên rồi, nên nó nghĩ rằng không tiện làm phiền đến cậu nhóc, vì vậy nó đã chạy tới chỗ của Hứa Lan Chu.

"Để anh." Hứa Lan Chu nhìn nó nhịn không được mà phì cười. Hắn rất nhanh đã gài xong nút áo cho con bé, sau đó còn vỗ nhẹ vào đầu nó để an ủi.

Bỗng dưng hắn sựt nhớ lại là mình còn có chuyện cần làm, là hắn phải thay đồ cho Tư Vĩnh Niên, sao hắn lại quên được chứ!



Mãi mê nói chuyện với Thương Trình mà hắn đã quên bẽn mất chuyện này, bây giờ nhớ lại, hắn liền ngóc đầu lên nhìn vào bên trong.

Nhìn thấy Nhan Chu Tuế đang thay đồ cho bé con của hắn. Hứa Lan Chu đã âm thầm thở phào một hơi.

May quá, Nhan Chu Tuế đúng là đứa trẻ tinh tế mà.

Xém tí thì toang rồi.

1314 nhìn hắn bằng con mắt gièm pha, nó liếc hắn, nói bằng chất giọng khô khan của máy móc.

(May cho ngài Nhan Chu Tuế là một đứa trẻ hiểu chuyện, không thì ngài hại bé con thảm rồi. ]

Hứa Lan Chu đồng tình với nó: "May thật." Nếu không phải có Nhan Chu Tuế, thì có lẽ bây giờ bé con đã bị bỏ lại rồi.

Tư Vĩnh Niên được Nhan Chu Tuế mặc đồ giúp xong, nó liền khập khiếng đi tới chỗ hắn, bập bẹ đưa hai tay với hắn, muốn hắn ôm nó vào lòng.

Nhìn cục bông nhỏ bập bẹ làm nũng, Hứa - yêu trẻ - Lan Chu sao có thể nhịn được, hắn vươn tay, ôm bé con vào lòng.

"Đi ăn sáng nhé?" Hứa Lan Chu dụi mặt vào lòng nó. Cảm giác rất ấm, rất thích, làm hắn muốn ôm bé con mãi.

Tư Vĩnh Niên bi bô gật cái đầu nhỏ, tuy nó không cười nhưng Hứa Lan Chu vẫn nhận ra rằng nó đang rất vui.

"Tôi có thể ăn cùng cậu không?" Thương Trình bất chợt lên tiếng, không hiểu vì sao y lại có chút ghen tuông với cục bông nhỏ trong lòng người này, càng nhìn càng khiến cho y thêm khó chịu.

Y tiến lên vài bước, tiến sát đến trước mặt hắn.

"Có thể không?"

Chóp mũi của Thương Trình gần như đã sắp đụng trúng chóp mũi hắn, Hứa Lan Chu hơi bất ngờ trước hành động của y. Thương Trình đẹp đến mức choáng ngộp, trong vô vàng đứa trẻ ở đây, y chính là đứa trẻ đặc biệt nhất. Giờ khắc này Thương Trình áp sát hắn như vậy, nhan sắc cận kề trước mặt làm hắn có chút ngây người.

Đến khi tỉnh táo lại, Hứa Lan Chu mới đáp. "Có thể."

Lúc này đây khóe môi lạnh băng của Thương Trình mới kéo lên thành một nụ cười, nhan sắc kinh diễm tựa như một con phượng hoàng hoang dã lại mĩ miều của y ngay tức khắc liền bùng nổ

Thương Trình đẹp quá, đẹp đến nỗi hắn nguyện đánh đổi đời mình để giữ lại nụ cười trên khóe môi của y.

Hứa Lan Chu ngây ngẫn nhìn Thương Trình, đáy mắt chỉ toàn bóng hình của người ấy.

"Vậy gặp sau nhé." Thương Trình chỉ cười với hắn một cái đã liền ngoảnh đầu lại, y vầy tay chào hắn rồi đi về phòng của mình.

Người đã mất dạng nhưng Hứa Lan Chu vẫn ôm bé con nhìn theo mãi.

"Hình như ta bị quyến rũ rồi..."

( Ngài có khi nào là không bị y quyến rũ đâu chứ. ] 1314 năm trên đầu hắn mà ngoe nguấy.

"Cũng phải."

Hắn cảm thấy nó nói đúng, vì hắn vẫn luôn đắm chìm mà.

Đến lúc tụ tập ở nhà ăn, Hứa Lan Chu với mấy đứa nhỏ đã ngồi vào chỗ mình, còn Thương Trình không biết từ nơi nào xuất hiện đã kéo ghế ngồi ngay cạnh hắn.

Mấy đứa nhỏ trố mắt nhìn Thương Trình, đến con quỷ phân phát đồ ăn cũng nhìn đến bất lực.

Thương Trình ở phòng số 9, số báo danh là 089, y là đứa trẻ kì lạ nhất ở nơi này.

Y không tiếp xúc, không nói chuyện cũng chẳng quan tâm đến ai. Nay không biết vì nguyên cớ gì mà lại xách ghế ngồi cạnh Thẩm Tri Thời, khiến mấy đứa nhỏ phòng số 9 đều nghi ngờ nhân sinh mà nhìn qua hóng chuyện.

"Thằng đó kì quặc thật, hôm qua nó có chịu ngồi chung với chúng ta đâu." Huyền Minh nhìn qua chỗ của Thương

Trình, tay nó cầm nĩa, đâm vào miếng thịt nghiến lên nghiến xuống.

Huyền Minh, số báo danh 088, là đứa nằm kế giường Thương Trình.



Tiêu Hoài Trạch cũng nhìn qua đó, nó nhích miếng thịt lên, cắn thật mạnh làm vẻ hung bạo, rồi mới nói.

"Nó còn chẳng thèm nói chuyện với chúng ta."

Tiêu Hoài Trạch, số báo danh 090, cũng là nằm kế giường, nhưng ở bên góc trái.

"Y mình đẹp nên chảnh sao?" Vương Thất liếc nhìn Thương Trình, đôi mắt nó ngập tràn ghen ghét.

Vương Thất, số báo danh 086, đầu trọc dễ cọc.

Thằng nhóc này không được đẹp, thấy nhan sắc Thương Trình như vậy, nó đương nhiên không cam lòng.

"Nó đẹp mà, đương nhiên có quyền chảnh." Số 083, Tạ Quang Hữu đã lên tiếng.

"Mày câm mồm, nó đẹp cái quái gì!? Xem nó có khác lũ con gái không?" Số 082, Ngao Vệ đã lên tiếng bác bỏ lời

Tạ Quang Hữu nói.

"Mặt mày như bôi son trét phấn, khác gì đám con gái đâu? Con trai mà như vậy, mày không thấy nó kinh tởm sao!?"

Tạ Quang Hữu nhướn một bên mày, nó ngay lập tức vặn lại. "Mày không đẹp như nó nên ghen ăn tức ở à? Xấu như mày, cả một ngón tay nó mày cũng không bằng, liệu mà ăn nói cho đàng hoàng vào, mày mà dám bật lại là tao móc họng mày đấy."

"Mày dám không? Dám không!? Tạ Quang Hữu! Mày nghĩ tao sợ à?" Ngao Vệ đập tay lên bàn, rầm một tiếng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều đứa trẻ.

Tạ Quang Hữu mặt lạnh như tanh. Nó không nói không rằng, đã một bước tiến tới, muốn nắm cổ áo của Ngao Vệ.

Số 084 và 085 thấy thế liền lập tức đứng dậy kéo Tạ Quang Hữu lại.

"Này, không được!" Số 084 Đường Bát bất lực kéo tay Tạ Quang Hữu.

Còn đánh nữa sẽ vào phòng giáo vụ mất!

"Điên hết rồi à!? Mày lui về cho tao!" Số 085 Thính Hạc Ninh đẩy hai đứa nó ra, tức giận quát.

Đám này chỉ mới 12, 13 tuổi, lộng hành cái gì!? Bị sơ kéo đi thì ăn cám cả lũ, điên hết rồi à!?

Thính Hạc Ninh đẩy hai đứa ra, nó chỉ tay thẳng mặt Ngao Vệ. "Mày câm mồm mà ăn. Muốn bị sơ kéo đi như thế à? Mày muốn chết sao?"

"Tao không..." Ngao Vệ muốn đáp trả, nhưng Thính Hạc Ninh đã nhanh tay bóp miệng nó lại.

Thính Hạc Ninh nói với nó từng chữ một cách đáng sợ.

"Mày, sao không nhớ lại mấy đứa bị kéo vào phòng giáo vụ đi? Có đứa nào trở ra không? Mày thật sự không thấy, hay là điên quá mà quên rồi?" Thính Hạc Ninh hai mắt căng chặt, nó nhìn vào mắt Ngao Vệ, lúc này thằng oải con này nhớ lại rồi mới biết sợ. Nó ngoan ngoãn ngồi lại vị trí cũ, không nhìn đến Tạ Quang Hữu nữa.

Xử xong Ngao Vệ,Thính Hạc Ninh liền quay sang tát cho Tạ Quang Hữu một cú. Cú tát này trực tiếp khiến Tạ Quang Hữu nghiêng đầu.

Thính Hạc Ninh phủi tay, tức giận mắng. "Mày kích động cái gì? Muốn điên cùng nó sao? Mày đã quên rồi à? Tạ Quang Hữu mày đâu có ngu đâu mà phải tranh cãi với nó? Mày có biết nếu mày bị kéo vào phòng giáo vụ thì sẽ ra sao không?"

Thính Hạc Ninh tiến sát đến trước mặt Tạ Quang Hữu, thì thầm vào tai nó. "Thì mày sẽ chết đó thằng khốn ạ."

Sau đó Thính Hạc Ninh đẩy vai Tạ Quang Hữu một cái, khiến nó lùi lại. Thính Hạc Ninh lạnh lùng nhìn hai đứa choai choai mới lớn này, lạnh nhạt nói.

"Giờ thì bớt ngu chưa? Câm mồm mà ăn hết cho tao."

Hứa Lan Chu ngồi bàn bên hóng chuyện nãy giờ, hắn chống cằm híp mắt.

Khí tức của thằng nhóc này...có chút quen thuộc đấy~

Rồi mỉm cười tà mị.